
Hứa Tuấn - Liễu Chương Đài
Tình Sử
Kim Vân Kiều
Khi về hỏi Liễu Chương Đài,
Cành xuân đã bẻ cho người chuyền tay,
Thị Kính
Xanh xanh khóm liễu Chương Đài,
Tiếc thay đã để cho ai vin cành,
Thị Kính
Châu rơi có lẽ phục hoàn.
Cùng mong Liễu lại tay Hàn mai nay,
Kim Vân Kiều
Khi về hỏi Liễu Chương Đài,
Cành xuân đã bẻ cho người chuyền tay,
Thị Kính
Xanh xanh khóm liễu Chương Đài,
Tiếc thay đã để cho ai vin cành,
Thị Kính
Châu rơi có lẽ phục hoàn.
Cùng mong Liễu lại tay Hàn mai nay,
Về đời Đường có một người danh sĩ, tên là Hàn Hoành, tính người điềm đạm, từ khi còn nhỏ, đã tự phụ là một bậc tài hoa. Năm Thiên Bảo, thi đỗ Tiến sỹ, song vẫn ở vào cảnh bần hàn, thực là vách nửa soi trăng, nhà tranh treo khánh.
May được một ông láng giềng là Lý Tướng Quân, khi nào có rượu ngon, cũng mời sang uống. Hàn cho Lý Tướng Quân là một người hào phóng, nên coi như bạn thân, và năng đi lại chuyện trò.
Lý Tướng Quân có một nàng hầu, họ Liễu, vốn là danh kỹ một thời. Người hầu ấy, ngày thường hé vách nhìn Hàn Hoành xem chiều ăn ở, thấy chàng tuy nhà tranh vách nát, mà tính hay đãi khách, hễ thấy khách đến thì cố ý mời chào.
Nhân khi thanh vắng, Liễu thị nói với Lý tướng quân rằng:
- Hàn Hoành là một bậc danh sĩ, dẫu rằng cùng quẫn, song bạn bè toàn là những bậc tài danh, có lẽ nào nghèo khổ mãi. Tướng quân nên giúp đỡ người ta.
Lý tướng quân nghe qua mà chẳng đáp.
Một hôm, Lý tướng quân làm tiệc rượu thật lớn, mời Hàn Hoành đến dự. Lúc rượu xong, mới bảo Hàn Hoành rằng:
- Tiên sinh vốn là danh sĩ, mà Liễu thị cũng là danh sắc; danh sĩ cùng với danh sắc sánh vai, thì thực vừa đôi phải lứa.
Rồi bắt Liễu thị ra tiếp rượu Hàn.
Hàn e e thẹn thẹn, cố từ chẳng dám đương.
Lý tướng quân bèn nói:
- Kẻ trượng phu ở bên chén rượu gặp nhau, đã một lời tâm phúc, thì chết cũng chẳng quản gì, phương chi một người đàn bà, đủ chi từ chối.
Hàn không thể đừng được, đành phải vâng lời.
Lý tướng quân lại nói:
- Tiên sinh cam chịu cảnh nghèo hèn thì phấn chấn làm sao được. Liễu thị có vài trăm vạn, cũng có thể tựa nương.
Rồi quay lại bảo Liễu thị rằng:
- Nàng là người giỏi giang, phải thờ chồng cho hết đạo.
Hàn lúc ấy phân vân trong dạ, song Liễu thị nét mặt vui vẻ mà bảo rằng:
- Lý tướng quân là người hào dật, hôm qua đã bảo với thiếp rồi, chàng chớ nên nghi ngại.
Hàn bèn cùng Liễu thị ra về.
Hai năm sau, có quan Tiết độ ở Phan thành, tên là Hi Dật, tâu cho Hàn làm viên ngoại. Lúc ấy Triều đình lắm việc, Hàn không dám cho vợ đi theo, phải tạm để ở Đô hạ ít lâu.
Khi kỳ hẹn đã qua, Hàn không thấy vợ đến. Hơn ba năm nữa cũng chẳng gặp nhau. Một hôm, Hàu lấy vàng lụa bỏ vào trong một cái hòm, đề một bài thơ gửi về cho vợ.
Thơ rằng:
Đài chương kia, cây liễu ấy,
Trước xanh nay có còn nguyên vậy?
Tơ dài phỏng vẫn rủ như xưa,
Hẳn chịu tay người đà bẻ gẫy.
Nguyên tác
Chương đài liễu, Chương đài liễu,
Tích nhật thanh thanh kim tại phủ
Túng sử trường điều tự cựu thùy,
Dã ưng phan chiết tha nhân thả.
章臺柳章臺柳
普曰青青冬. 在否
縱使長傣以舊基
也鹿舉折他人子
Khi Liễu thị nhận được, chưa tiện đi ngay, cho nên cũng đáp lại bằng một bài thơ:
Cành liễu này tươi tốt đấy,
Tặng biệt năm năm buồn biết mấy!
Chiếc lá vàng bay chợt báo thu,
Chàng dẫu có về khôn bẻ lấy.
Nguyên tác:
Dương liễu chi, phân phi tiết,
Khả hận niên niên tặng ly biệt,
Nhất diệp tùy phong hốt báo thu,
Túng sử quân lai khởi kham chiết.
楊 柳 枝 - 答 韓 員 外
楊 柳 枝,芳 菲 節,
所 恨 年 年 贈 離 別。
- 葉 隨 風 忽 報 秋,
縱 使 君 來 豈 堪 折。
Đài chương kia, cây liễu ấy,
Trước xanh nay có còn nguyên vậy?
Tơ dài phỏng vẫn rủ như xưa,
Hẳn chịu tay người đà bẻ gẫy.
Nguyên tác
Chương đài liễu, Chương đài liễu,
Tích nhật thanh thanh kim tại phủ
Túng sử trường điều tự cựu thùy,
Dã ưng phan chiết tha nhân thả.
章臺柳章臺柳
普曰青青冬. 在否
縱使長傣以舊基
也鹿舉折他人子
Khi Liễu thị nhận được, chưa tiện đi ngay, cho nên cũng đáp lại bằng một bài thơ:
Cành liễu này tươi tốt đấy,
Tặng biệt năm năm buồn biết mấy!
Chiếc lá vàng bay chợt báo thu,
Chàng dẫu có về khôn bẻ lấy.
Nguyên tác:
Dương liễu chi, phân phi tiết,
Khả hận niên niên tặng ly biệt,
Nhất diệp tùy phong hốt báo thu,
Túng sử quân lai khởi kham chiết.
楊 柳 枝 - 答 韓 員 外
楊 柳 枝,芳 菲 節,
所 恨 年 年 贈 離 別。
- 葉 隨 風 忽 報 秋,
縱 使 君 來 豈 堪 折。
Liễu thị nghĩ mình nhan sắc, mà ở một mình, sợ cũng khó lòng giữ nỗi, rắp toan cắt tóc ở chùa.
Khi Hàn theo Hi Dật vào chầu, có ý dò la thăm hỏi để tìm Liễu thị, nhưng mà tăm cá bóng chim. Mãi sau mới biết rằng nàng đã bị tướng Phiên là Sa Trá Lỵ bắt làm thiếp.
Một hôm, Hàn đi vào các Trung Thư, đến góc thành phía đông nam, chợt gặp một cái xe đi qua, nghe có tiếng người ở trong xe hỏi rằng:
- Có phải Hàn viên ngoại ở Thanh châu đấy không?
Hàn đáp:
- Phải.
Người trong xe mở màn ra trông Hàn, sụt sùi mà nói:
- Thiếp là Liễu thị, đã mắc vòng Sa Trá Lỵ bấy lâu, tự biết cá chậu chim lồng, khôn đường thoát khỏi. Nếu chàng nghĩ tình xưa nghĩa cũ, thì ngày mai xin cứ đường này đón thiếp để cho thiếp gửi lại một lời.
Hàn về nhà rất đỗi ngậm ngùi. Hôm sau y hẹn đến đón. Vụt thấy một chiếc xe đi qua, bên trong ném ra một gói, mở ra xem thì là một hộp nước hoa, ngoài bọc khăn điều, Liễu thị thấy Hàn, nước mắt như mưa, chỉ nói được một câu rằng:
- Chàng ơi, cách tuyệt từ đây, còn mong bao giờ gặp mặt.
Hàn chưa kịp đáp, thì ‘một xe trong cõi hồng trần như bay’, mắt với trông theo, hai hàng lệ ứa.
Cách ít lâu thì Lâm truy đại hội, bạn bè Hàn đặt tiệc tại cao lâu, có viết thiếp mời. Hàn y hẹn đến, song trong lòng thương cảm, sắc mặt không vui.
Khi uống rượu, người trong tiệc đều hỏi rằng:
- Hàn viên ngoại vốn cười nói phong lưu, lức nào cũng vui vẻ, nay sao dường có dáng lo buồn?
Hàn mới đem hết chân tình giãi tỏ.
Lúc ấy có Ngu hầu Hứa Tuấn, người còn trẻ tuổi, khí phách hào hùng, bỏ chén rượu xuống mà hỏi rằng:
- Tuấn nay nghĩa liệt là lòng, ngay giữa đường gặp việc bất bình cũng còn giúp đỡ. Nếu Hàn viên ngoại viết cho mấy chữ, thì châu kia Hợp phố sẽ đem về.
Nhân Hứa Tuấn nói thế, mọi người cũng đều đồng thanh khuyến khích.
Hứa Tuấn giục Hàn viết thư, rồi đóng đồ cho ngựa, lại dắt thêm một con ngựa nữa theo sau, mà đi tắt lại nhà Sa Trá Lỵ.
Khi đến, thì vừa lúc Sa Trá Lỵ đi chơi vắng, Hứa Tuấn bèn bảo người canh cửa rằng:
- Sa tướng quân ngã ngựa, cho tôi đem ngựa về đón Liễu phu nhân.
Liễu thị sợ chạy ra. Hứa Tuấn đưa thư của Hàn làm tin, rồi cắp Liễu thị lên yên, vượt đường tắt mà về.
Tiệc rượu chưa tan, mà Hứa Tuấn đã đem Liễu thị đến bảo Hàn rằng:
- May không nhục mạng.
Lúc bấy giờ Sa Trá Lỵ có công, vua Đại Tôn rất yêu đương và hậu đãi. Những người ở đấy sợ thành cháy vạ lây, dắt nhau đến nói cùng Hi Dật.
Hi Dật nghe nói, vểnh râu dài cổ, cả giận mà rằng:
- Những việc bất bình như thế trước kia ta đã thường làm, ai ngờ Hứa Tuấn mà cũng có những cử chỉ đó.
Bèn lập tức dâng biểu hạch tội Sa Trá Lỵ đã hiếp đoạt vợ người, mà Hứa Tuấn là chàng nghĩa hiệp.
Vua Đại Tôn tấm tắc ngợi khen, ngự bút châu phê rằng:
- Cho Sa Trá Lỵ lụa tấm hai ngàn, mà Liễu thị, cho về với Hàn Hoành.