Chương 125: Sự dịu dàng cuối cùng trước khi chia tay
“Em thật sự muốn li hôn sao?” Lục Kiến Thành nhìn cô, lời ra khỏi miệng, hỏi từng chữ một cách khó khăn.
“Muốn.”
Nam Khuê trả lời ngắn gọn, nhưng Lục Kiến Thành lại có thể nhìn ra từ trong mắt cô sự kiên quyết và khẳng định chắc chắn, dường như không có chút do dự nào.
Anh đau, rất đau.
Anh không nỡ, thật sự rất không nỡ.
Nhưng mà không nỡ thì cũng làm sao?
Anh bây giờ không còn tư cách gì để giữ cô ở bên nữa rồi.
“Anh sẽ đồng ý với em, nhưng anh có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Đợi khi em khỏe lại rồi thì cùng anh về quê của ông bà một chuyến.”
Nam Khuê gật đầu: “Được, tôi đồng ý với anh.”
Mấy ngày này, Nam Khuê vẫn luôn ở trong nhà dưỡng bệnh, Lục Kiến Thành đã mời về mấy hộ sĩ chuyên nghiệp, một người hướng dẫn cô tập luyện phục hồi chức năng, một người là chuyên gia dinh dưỡng chịu trách nhiệm về chế độ ăn hàng ngày cho mỗi bữa ăn, còn có dì Bội nữa, căn cứ theo thực đơn mà chuyên gia dinh dưỡng bảo mà làm đồ ăn cho cô.
Dưới sự giúp đỡ của chuyên gia, cơ thể của Nam Khuê thật sự đã phục hồi nhanh hơn nhiều, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn trước.
Về phần “đứa bé”, cô với Lục Kiến Thành như có hẹn trước với nhau, ai cũng không nhắc tới nửa lời.
Mọi người đều rõ đây đã là vết thương không thể nhắc đến trong lòng hai người, một khi chạm vào sẽ rất đau và sẽ rỉ máu.
Ai cũng không dám nhắc tới.
Có một số nỗi đau, một số tổn thương, cho dù nó có lở loét thối rữa trong lòng như thế nào, thì cũng sẽ không có đủ can đảm mà mở nó ra thêm một lần nào.
Ở nhà dưỡng bệnh đến ngày thứ năm, Nam Khuê nhận được điện thoại của giáo sư Dương.
“Cô, cô về nước rồi ạ?” Cuối cùng trên mặt Nam Khuê cũng hiện chút vẻ tươi cười.
“Nam Khuê à, cô có lẽ còn ở đây lâu chút nữa, không nhanh như thế được, nếu như em sốt ruột thì có thể đến bệnh viện tìm các thầy cô khác hướng dẫn trước.”
“Cô ơi, cô cứ yên tâm ở bên đấy trao đổi đi ạ, em đợi cô quay về, hơn nữa em bây giờ cũng đang cần giải quyết một số chuyện, sẽ không muộn đâu ạ.”
Nghe Nam Khuê nói vậy, giáo sư Dương đã yên tâm hơn nhiều.
Sau khi tắt máy, Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù những biến cố gần đây đều rất khủng khϊếp, cuộc đời cô dường như bỗng chốc rơi vào cùng cốc, vô cùng tăm tối, may mà ông trời không quá tàn nhẫn, đã để một tia nắng chiếu vào cuộc đời hoang tàn của cô.
Đáng ra cô đã sớm tới bệnh viện nhận chức rồi.
Bên phía bệnh viện cũng đã bố trí cho cô một giáo viên hướng dẫn, lúc lấy được tờ danh sách, Nam Khuê đã rất bất ngờ bởi vì cô giáo hướng dẫn không ai khác chính là cô Dương.
Cũng chính là vợ của thầy giáo đã hướng dẫn cô lúc cô học nghiên cứu sinh.
Vào thời điểm đó, Nam Khuê cảm thấy mình rất may mắn, cô thế mà còn có giáo viên hướng dẫn, thậm chí nhiều thực tập sinh khác cũng rất ngưỡng mộ cô.
Mãi về sau cô mới biết được là do thầy giáo đỡ giúp đỡ mình, cô lúc đó cảm động chảy cả nước mắt.
Thầy giáo cũng chỉ vỗ vỗ vai của cô, động viên cô tiếp tục làm.
Làm một thầy thuốc, cứu sống mọi người, đây là thiên chức của cô, cô đã chọn nó, thì nhất định sẽ theo đuổi đến cùng.
May thay, cuộc sống của cô vẫn chưa hoàn toàn ngột ngạt đến mức tuyệt vọng.
Bây giờ cô giáo bảo sẽ về nước muộn một chút, vừa hay cho cô cơ hội, cô có thể lợi dụng khoảng thời gian này điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Đợi khi được nhận chức rồi, tất cả đều sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Mấy ngày này Lục Kiến Thành luôn đi sớm về khuya, cơ hội để cô và anh chạm mặt rất ít.
Sáng sớm cô vừa thức dậy thì anh đã ra khỏi cửa;
Tới buổi tối anh quay về thì cô đã đi ngủ rồi.
Mỗi khi đêm đã về khuya, Nam Khuê cũng đã say giấc, Lục Kiến Thành sẽ lặng lẽ đi vào phòng ngủ của cô, ngồi im một chỗ bên cạnh cô.
Có khi chỉ là đứng bên cạnh giường cô, lưu luyến không nỡ nhìn cô chăm chú.
Có khi chỉ là kể lể với cô xem hôm nay đã xảy ra những việc gì.
Có khi anh chẳng nói gì, chỉ đứng im tại chỗ nhìn cô mà thôi, giống như nhìn thế nào cũng không đủ vậy.
Lúc rời đi, anh sẽ khom người cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Bảy ngày liên tiếp, Lục Kiến Thành hôm nào cũng làm như vậy.
Tối ngày hôm đó, lúc anh về nhà đã là rất muộn, trên người nồng nặc mùi rượu.
Bởi vì sợ mùi rượu sẽ làm Nam Khuê khó chịu, Lục Kiến Thành đã đặc biệt tắm rửa một lượt, sau đó thay quần áo rồi mới đến phòng của cô.
Lúc anh đi vào thì cô đã ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ say ngủ trở nên điềm tĩnh và dịu dưới ánh trăng, khiến người ta yêu thương không thôi.
Cô khép bờ mi, bờ môi hồng nhuận nhẹ nhàng nhếch lên.
Nhưng nếu Lục Kiến Thành cẩn thận quan sát một chút thì có thể sẽ phát hiện lông mi của cô đang khẽ run run.
Anh để chân trần, cứ thế mà ngồi xuống dưới sàn nhà tựa vào bên cạnh giường.
Không biết đã ngồi được bao lâu anh mới xoay người, tham lam lưu luyến mà nhìn vào gương mặt dịu dàng của Nam Khuê: “Vợ ơi, đây chắc là lần cuối cùng anh được gọi em như vậy rồi, một năm có 365 ngày, hơn 2 năm rồi, chúng ta đã cùng nhau vượt qua được hơn 800 ngày đêm rồi, vốn dĩ anh có nhiều thời gian để gọi em như thế, nhưng mà anh lại không biết trân trọng.”
“Anh biết em không thể nào tha thứ cho anh, thật ra thì anh cũng không thể nào tha thứ cho bản thân mình được.”
“Em có biết tại sao anh muốn đưa em về quê của ông bà không?”
“Lúc ông với bà vẫn còn sống, họ rất yêu thương nhau, trong trí nhớ hạn hẹp của anh, ông vẫn luôn che chở cho bà, vẫn luôn thương yêu bà, thật ra anh muốn nói với em, sau này anh cũng sẽ đối xử với em như vậy, sẽ đối xử với em như cách mà ông đối xử với bà. Anh có ý đồ, anh hy vọng sau khi dẫn em tới chỗ của ông bà rồi, hy vọng em sẽ xem xét lại cuộc hôn nhân của chúng ta một lần nữa, có thể cho anh thêm một cơ hội.”
“Nhưng mà mấy lời này, anh chỉ có thể đợi tới lúc em ngủ rồi mới có thể lén lút nói với em.”
Hóa ra Lục Kiến Thành tiếng tăm lẫy lừng không ai bì được, cũng có lúc nhu nhược và sợ hãi như bây giờ.
Đây là điều mà từ trước đến nay có đánh chết anh cũng không chịu thừa nhận, nhưng mà ngày này cũng đến rồi, lúc con người này thật sự xuất hiện, anh mới biết được trên thế giới này không gì là không thể cả.
Trước kia là anh quá kiêu ngạo, quá tự mãn.
Lúc rời đi, Lục Kiến Thành cúi đầu, định giống như mọi khi hôn vào trán cô một nụ hôn trân quý.
Nhìn vào khuôn mặt điềm tĩnh của Nam Khuê, anh cúi đầu xuống, ngay lúc nụ hôn dừng trên trán, anh đột nhiên thay đổi suy nghĩ.
Nhìn xuống, ánh mắt anh rơi vào đôi môi mềm đỏ thắm của cô, bỗng nhiên, anh không nghĩ gì nữa, không chút do dự hôn lên.
Môi của cô, rất mềm.
Ấm ấm, giống như hương vị của ký ức, khiến anh lưu luyến không muốn rời đi.
Lần cuối cùng đi, đây chắc là cơ hội cuối cùng rồi, để anh tùy tiện một chút, bừa bãi làm càn một lần cuối thôi.
“Xin lỗi em Khuê Khuê!”
Cuối cùng, Lục Kiến Thành nói xong lời xin lỗi, nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng.
Ngay lúc anh vừa đóng cửa phòng, Nam Khuê nhẹ nhàng mở mắt ra.
Cô vẫn chưa ngủ, Lục Kiến Thành vừa đi vào cô đã biết rồi.
Cô chỉ không biết phải làm thế nào để đối diện với anh, thế nên mới giả vờ ngủ.
Sau bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng hai người cũng đường ai nấy đi, khi lấy anh, cô gần như là được ăn cả ngã về không, cứ ngỡ rằng thời gian trôi qua, họ sẽ dần dần nảy sinh tình cảm, rồi anh sẽ quên đi quá khứ trước kia, rồi cũng sẽ yêu cô.
Thế nhưng bây giờ cô mới hiểu được, trong tình yêu thì “thời gian” chẳng có tác dụng gì.
Có người vừa gặp đã yêu, chỉ cần một ánh mắt thôi đã đủ yêu rồi, ví dụ như cô chẳng hạn.
Mà cũng có người cho dù là cả đời, cũng sẽ không yêu, ví dụ như Lục Kiến Thành.
Hai người bọn họ cuối cùng cũng là hữu duyên vô phận.
Sáng sớm hôm sau, hai người thu dọn hành lý đi về quê của ông bà, đây là trạm cuối cùng trước khi li hôn.
Vừa đi vừa về tổng cộng mất ba ngày, ba ngày sau, bọn họ sẽ tự mình đi một con đường mới, không còn bất cứ ràng buộc nào nữa.
Vì đường xa nên khi tới nơi đã giữa trưa rồi.
Nhà cũ nằm ở một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, người người tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Phóng tầm mắt ra xa, khắp nơi đều là khói pháo mịt mù, Nam Khuê bỗng nhiên cảm nhận được sự thân thuộc.
Trước tiên bọn họ đi đến nhà cũ của ông bà, đứng trước cửa, Nam Khuê khá bất ngờ.
Ngôi nhà cũ này được làm từ gạch màu xanh, đặc trưng của thị trấn nhỏ đông đúc này, trông có vẻ rất giản đơn, cũng rất mộc mạc, vẫn giữ phong cách của mấy chục năm trước, nhìn có vẻ khá cũ kỹ.
Lục Kiến Thành liền giải thích: “Trước đây ông bà sống ở đây, hai người kết hôn ở đây, cha của anh cũng được sinh ra tại nơi này.”
“Sau đó dù đã khấm khá hơn rồi, nhưng mà bà nội lại hoài niệm, luôn cảm thấy căn nhà cũ này toàn là kỷ niệm trước đây của ông bà, vô cùng quý giá, cho nên vẫn luôn giữ hình dáng ban đầu của ngôi nhà, không xây lại.”
“Lúc bà còn sống, vào ngày lễ Tết, bọn anh luôn sắp xếp thời gian đến chơi mấy ngày, sau khi bà nội mất, bởi vì lo rằng ông nội sẽ nhìn vật nhớ người mà quá đau lòng, nên bọn anh ít đến hơn, nhưng mà vẫn sẽ đến.”
Nam Khuê rảo bước, từng bước đi sâu vào bên trong.
Cô bước đi chậm rãi, mặc dù căn nhà đã cũ kỹ, nhiều khung cửa bằng gỗ đã sờn màu, để lộ ra màu sắc nguyên bản của gỗ.
Nhưng mà, cô lại đặc biệt thích căn nhà này.
Nghe Lục Kiến Thành kể những chuyện trước đây của ông bà ở trong căn nhà cũ này, Nam Khuê cảm thấy như mình đang bước vào khoảng thời gian đó vậy.
Lúc cô mới vào nhà họ Lục, bà nội đã mất rồi.
Nên là, cô chưa bao giờ được gặp bà.
Cũng chưa từng nhìn thấy ảnh.
Bước vào cổng, mặt sân lát gạch đá xanh, tuy là cảnh vật như vậy có thể nhìn thấy khắp nơi trong thị trấn, nhưng Nam Khuê vẫn cảm thấy nó có một sức hấp dẫn riêng.
Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là cả một hàng cây được trồng hết cả bên phải sân, vô cùng tươi tốt, mơn mởn, bên trái sân là một khu vườn nhỏ với rất nhiều loại hoa, đỏ, vàng, trắng, vô cùng tươi sáng, rực rỡ hết mức.
Nam Khuê vừa ngạc nhiên vừa thích thú chạy đến: “Woaaa, đẹp thật, sao ở đây mà còn cả hoa vậy? Lại còn đang nở rộ đẹp đến thế này.”
Lục Kiến Thành đáp: “Tuy ở đây không có ai ở nữa, nhưng bọn anh vẫn thuê người đến chăm sóc, phụ trách việc quét dọn nhà cửa, còn làm một việc quan trọng nữa chính là chăm lo cho những bông hoa mềm mại mà em đang nhìn thấy này.”
Nam Khuê có chút nghi hoặc, không hiểu nhìn Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành lại nói: “Sau khi ông bà kết hôn, biết được bà rất thích hoa, nhưng lúc đó điều kiện còn hạn chế, ông liền biến khu vườn thành một vườn hoa nhỏ, tự tay trồng những loại hoa mà bà thích nhất, xuân hạ thu đông, mùa nào cũng có, muốn để bà quanh năm đều có thể nhìn thấy những bông hoa sặc sỡ, tâm trạng cũng tốt hơn.”
Nam Khuê nghe xong, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, cảm thấy vô cùng dịu dàng.
Trước đây, cô chỉ nghe anh nói, ông bà vô cùng mặn nồng, ông rất thương yêu bà, luôn chở che cho bà.
Có khi cũng nghe được những câu chuyện của ông bà từ mẹ chồng, mẹ chồng vẫn luôn cảm thán bà gặp được ông chính là điều may mắn nhất trong đời.
Lúc đó, cô vẫn chưa hiểu lắm.
Nhưng mà chuyến đi lần này thực sự đã giúp cô được mở mang tầm mắt, cũng giúp cô cảm nhận được tường tận.
Khẽ thở dài một hơi, cô nhìn căn nhà cũ, bỗng nhiên thích vô cùng, thấy ngưỡng mộ vô cùng.
Ngưỡng mộ những người sống ở ngôi nhà này, càng ngưỡng mộ hơn là câu chuyện tình yêu kinh điển một đời đầy nhẹ nhàng tinh tế như lan tỏa khắp căn nhà này.
Những điều này đều là những điều cô mong ước từ tận đáy lòng, chỉ tiếc là, cô sẽ chẳng bao giờ có được may mắn như bà nội, đã định sẵn là chẳng có cách nào gặp được một người giống như ông nội nữa.
Cho nên, mới càng thêm ngưỡng mộ muôn phần.
Nam Khuê bước đến, ngồi bên bồn hoa nhỏ, ghé gương mặt nhỏ nhắn đến mấy bông hoa rực rỡ, sau đó đưa mắt lên nhìn về phía Lục Kiến Thành nói: “Có thể chụp giúp tôi một tấm ảnh không?”
“Được.”
Lục Kiến Thành lấy điện thoại ra, khoảnh khắc chụp ảnh, khóe môi Nam Khuê cong lên, cười rạng rỡ.
Sau bao nhiêu ngày, đây là lần đầu tiên cô để lộ vẻ đẹp tươi sáng, động lòng người như vậy.
Lục Kiến Thành vô tri vô giác nhìn ngây dại, đồng thời càng chắc chắn chuyến đi này là đúng đắn, vô cùng đáng giá.
Anh không mong gì nhiều, thậm chí cả chuyến đi này chỉ là vì vẻ mặt tươi cười này của cô, anh cũng thấy đáng rồi.
Chụp ảnh xong, Nam Khuê bước vào sảnh, trên tủ trong sảnh có một khung ảnh lớn rất bắt mắt, Nam Khuê vừa bước vào đã nhìn thấy.
Nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần, rực rỡ như hoa trong khung ảnh, nhìn quần áo và mái tóc dài mềm mại, Nam Khuê do dự hỏi: “Đây là… bà ư?”
“Ừm.” Lục Kiến Thành gật đầu: “Đây là bà lúc còn trẻ.”
“Trẻ thật, đẹp quá.” Nam Khuê không kiềm được mà cảm thán.
Lục Kiến Thành cầm tấm ảnh lên, lau nhẹ nhàng, thật ra ngày nào cũng có người lau chùi, phía trên rất sạch sẽ, vốn không có một chút bụi nào, nhưng anh vẫn nâng niu mà lau lại một lần nữa.
Sau đó đặt trở lại vị trí ban đầu: “18 tuổi bà đã gả cho ông rồi, 20 tuổi sinh ra cha, tấm ảnh này được chụp sau khi hai người kết hôn không lâu.”
“Bà nói rằng, vốn dĩ hai người họ đã hẹn ước với nhau chụp mỗi người một tấm, chụp lại dáng vẻ lúc còn trẻ, nhưng vì kinh tế eo hẹp, ông nội bên ngoài thì đồng ý, nhưng thực ra chỉ trả tiền cho một người, vì vậy cuối cùng chỉ có một mình bà chụp ảnh, ông nội thì không chụp. ”
“Nói như vậy, đây chắc là bức ảnh duy nhất chụp lúc bà còn trẻ rồi?”
“Ừm.”
“Nếu như vậy, với tính cách của ông, sau khi bà mất, ông nhất định sẽ mang nó theo bên mình, tại sao tôi lại chưa từng nhìn thấy bức ảnh này ở nhà họ Lục?”
Lục Kiến Thành gật đầu: “Em nói đúng, bà nội biết ông nội nhất định sẽ mang nó theo bên mình, nên trước khi mất đã đặc biệt dặn đi dặn lại, hy vọng sẽ giữ bức ảnh này ở đây, tránh để ông nội mang nó theo bên người mà nhìn vật nhớ người, càng thêm đau lòng.”
“Bề ngoài ông nội đã đồng ý với bọn anh, nhưng thực ra…”
Nói đến đây, Lục Kiến Thành cười một cái, đầy cảm động nói: “Ông đã bày kế, thu nhỏ tấm ảnh của bà lại và làm thành một tấm ảnh rất nhỏ, lúc nào cũng cất trong túi.”
Nam Khuê cũng cảm động, rốt cuộc tình cảm phải sâu đậm đến mức nào mới có thể làm nhiều việc như vậy mà vẫn giữ được vẻ ngoài điềm tĩnh.
Bây giờ, ngoài ngưỡng mộ, cô còn cảm thấy ghen tị nữa.
Tình yêu lúc đó quả thực rất đẹp.
“Vậy sao mà bọn anh biết được?”
“Có một năm, vào ngày giỗ của bà nội, ông uống rất nhiều rượu, uống đến say khướt, chắc là quá nhớ nhung, ông đã tự lấy ảnh của bà ra, nói với bọn bọn anh.”
“Nhưng mà, bọn anh không ai nói với ông nội, ông cũng không biết rằng bọn anh đã biết.”
“Bà thật hạnh phúc.” Nam Khuê cảm thán.
Lục Kiến Thành nhìn cô: “Ngưỡng mộ bà à?”
Nam Khuê gật đầu: “Đương nhiên là ngưỡng mộ rồi, có người toàn tâm toàn ý dành cả cuộc đời cho mình, đây là tình yêu và hạnh phúc mà tất cả phụ nữ trên thế gian đều khao khát có được.”
“Vậy còn em thì sao?”
“Tôi sao?” Nam Khuê chỉ vào mình, cười nhạt: “Tôi cũng vậy, cũng giống như họ, cũng chỉ là một cô gái bình thường, đương nhiên cũng muốn có một tình yêu độc nhất vô nhị của riêng mình và …”
“Và cái gì? ” Lục Kiến Thành hỏi.