Chương 167: Khuê Khuê, anh cũng thích em
Lục Kiến Thành nghe đến đó thì ngẩn người, cả người giống như tượng đá.
Anh mới nghe được gì vậy?
Cô nói thích anh?
Vậy nên người cô thích là anh sao?
Nhưng sao có thể chứ?
Nếu như không phải do tự mình nghe được thì anh cũng không tin.
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành cúi đầu, anh nhẹ nhàng, kích động gọi tên cô.
Giây phút này trái tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, kích động đến mức không biết diễn đạt như thế nào.
“Anh có nghe nhầm không? Em thật sự thích anh sao?” Anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, vô cùng kiên nhẫn hỏi.
Nam Khuê ngẩng đầu, hai mắt đều là nước mắt, cô nhẹ nhàng nhìn anh, còn chưa nói gì nước mắt đã lăn xuống như trân châu.
“Đừng khóc.”
“Khuê Khuê đừng khóc.”
Thấy cô khóc, trái tim Lục Kiến Thành vô cùng đau, anh ôm lấy mặt Nam Khuê, kéo cô đến bên cạnh mình rồi cúi đầu xuống, môi chạm vào mặt cô, nhẹ nhàng hôn từng giọt nước mắt của cô đi.
Một giọt, hai giọt…
Anh nhẹ nhàng hôn hết từng giọt nước mắt trên mặt cô.
Toàn bộ quá trình anh đều vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng anh càng làm vậy thì Nam Khuê càng khóc to hơn.
Cô thậm chí còn cho rằng mình đang nằm mơ, vì chỉ có trong mơ anh mới có thể nhẹ nhàng với cô như vậy.
Cả ngày hôm nay anh đều đối xử với cô rất lạnh nhạt, hoàn toàn xem cô là người xa lạ, sao đột nhiên lại tốt như vậy với cô chứ?
“Lục Kiến Thành…” Nam Khuê nhẹ giọng sụt sịt, kéo tay anh: “Có phải em đang nằm mơ không?”
“Đồ ngốc, anh ở ngay cạnh em, sao lại là nằm mơ được chứ?”
“Nhưng mà…” Nam Khuê ôm lấy người mình, co lại thành một cục nhỏ, đáng thương nói: “Anh rõ ràng xem em là người xa lạ, ngay cả lúc em uống rượu anh cũng không quan tâm, anh cứ như vậy nhìn người khác bắt nạt em.”
“Lục Kiến Thành, ban ngày anh vừa mới bắt nạt em xong, sao bây giờ anh lại đột nhiên tốt với em như vậy chứ?”
Vừa nghĩ đến những hình ảnh kia, Nam Khuê đã cảm thấy cả đời này mình cũng không quên được.
Ánh mắt và ngữ khí của anh trong phòng bao vô cùng lạnh lùng, giống như một thanh kiếm đâu vào lòng cô vậy.
“Thật xin lỗi, Khuê Khuê, anh sai rồi, là anh sai rồi.” Lục Kiến Thành ôm lấy mặt cô, lúc này đây anh cảm thấy hối hận đến chết mất.
Phương Kiều nói rất đúng, anh thật ngu ngốc, rõ ràng có nhiều cách như vậy mà anh lại luôn lựa chọn cách ngốc nghếch nhất.
Không chỉ làm mình tổn thương mà còn làm cô tổn thương.
“Nếu như em khó chịu thì em đánh anh đi, em phạt anh đi có được không, cái gì cũng được, nhưng đừng mặc kệ anh.” Lục Kiến Thành nhẹ nhàng dịu dàng.
Nam Khuê nhìn anh, bỗng nhiên cô đưa tay ra, ngón tay thon dài mềm mại chạm vào mặt anh.
Lông mày, mũi, cuối cùng rơi xuống đôi môi mỏng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Nhưng sao em lại có thể không để ý đến anh được chứ?”
Cô yêu anh còn không hết, sao lại không để ý đến anh được?
Ngón tay của Nam Khuê nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của Lục Kiến Thành.
Cảm giác nhẹ nhàng này, anh ở bên cạnh cô, chăm sóc cô, nhưng cho dù như vậy cô vẫn cảm thấy trống vắng trong lòng.
Giây phút này, khi nhìn thấy đôi môi của anh, đột nhiên Nam Khuê không muốn gì hết, đầu óc cô như trống rỗng, lại giống như cố ý muốn làm gì đó.
Cô chỉ làm theo cảm giác của bản thân, Nam Khuê nghiêng người, đôi môi mềm mại hôn lên môi Lục Kiến Thành.
Trong quá khứ, anh luôn là người chủ động.
Nhưng lúc này Nam Khuê như muốn chứng minh gì đó mà vô cùng vội vàng.
Nụ hôn của cô có chút gấp gáp, dường như đã hoàn toàn vứt bỏ sự xấu hổ và thẹn thùng thường ngày của mình, lấy hết dũng khí của mình ra, hoàn toàn đánh cược vào lần này.
Cô chỉ muốn làm theo trái tim mình, chỉ muốn để mình phóng túng một lần, cố gắng thể hiện tình cảm chân thực trong lòng mình.
Nhưng sau khi chủ động một lúc, cô nhận ra có gì đó khác lạ.
Cơ thể Lục Kiến Thành vẫn luôn cứng ngắc, cả người anh như pho tượng, ngoài hô hấp ra thì trên người không cử động chút nào.
Cơ thể Nam Khuê cũng lập tức cứng lại, trong lòng cũng dần lạnh đi.
Cảm giác này giống như có một chậu nước đá lạnh lẽo mạnh mẽ giội thẳng xuống đầu cô.
Cả người cô lập tức ướt đẫm.
Không chỉ người mà trái tim cũng lạnh buốt.
Quả nhiên anh không thích cô.
Cho nên ngay cả khi cô hạ thấp bản thân như vậy, cứ như vậy mà hôn anh, bỏ hết tất cả kiêu ngạo và bướng bỉnh của mình đi cũng không có tác dụng.
Quả nhiên không yêu chính là không yêu.
Không yêu thì có miễn cưỡng cũng không thể.
Cô nâng môi lên, cười khổ sở.
Giờ phút này chỉ có thể dùng nụ cười để che giấu nỗi lòng đau đớn.
Cô muốn rời đi, trong phòng đều là hơi nóng, sương mù lượn lờ khiến cô cảm thấy vô cùng chật chội, ngột ngạt đến mức khó thở.
Nhưng cô còn chưa xoay người thì Lục Kiến Thành đã giữ tay cô lại.
Anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: “Khuê Khuê, có thể nói lại cho anh nghe được không?”
“Nghe cái gì?”
“Vừa rồi em nói thích anh, rất thích anh, là thật sao?” Lục Kiến Thành cẩn thận hỏi, giống như sợ làm phiền cô.
“Xin lỗi.” Nam Khuê hạ mắt.
Cô không nên nói, cô đã giấu được lâu như vậy rồi mà.
Nếu như không phải ban nãy quá say, quá đau lòng thì cô cũng sẽ không nói ra.
Cô yêu anh, nhưng anh lại không thích cô chút nào, cô cũng không muốn tình yêu của mình trở nên rẻ mạt.
“Em không có, anh nghe nhầm rồi.” Nam Khuê lắc đầu.
Lục Kiến Thành dùng cả hai tay giữ cô lại: “Không, Khuê Khuê, anh nghe được, anh nghe thấy rất rõ, em nói thích anh.”
“Em không có!” Nam Khuê kiên trì.
Lục Kiến Thành lại không quan tâm, anh kiên nhẫn: “Không sao, cho dù nói sai thì cũng là thích!”
Lời này khiến Nam Khuê hoàn toàn sụp đổ, cô đã cố gắng cứu vãn, tại sao vẫn ép cô phải thừa nhận chứ?
Cô không muốn nói, cũng không muốn yêu!
Cô đau, vô cùng đau đớn.
Cô không yêu nổi nữa, cô từ bỏ rồi còn không được sao?
Trái tim cô đã chịu đủ sự đau đớn rồi, vì sao còn muốn khiến cô càng đau lòng hơn nữa vậy?
Cuối cùng Nam Khuê không kiềm chế được sự đau lòng nữa, nói to: “Được, em thừa nhận, em có nói, em thích anh, em thích anh đấy thì sao?”
“Nhưng mà Lục Kiến Thành…” Nam Khuê đột nhiên bình tĩnh trở lại, đôi mắt u buồn, giọng nói yếu ớt: “Yêu vốn là chuyện của một người, em thích anh, nhưng em không muốn quấy rầy anh, cũng không muốn dây dưa không ngừng với anh, đây là chuyện riêng của em, chỉ là chuyện của riêng em.”
Cô đã từng thử nói cho anh biết, nhưng sau mấy lần không có kết quả, cô đã hoàn toàn từ bỏ!
Thay vì bị từ chối, cô thà chôn chặt tình cảm này trong lòng còn hơn, ít nhất còn có thể giữ lại được chút kí ức đẹp đẽ cho mình, không đến mức quá thê thảm.
“Đồ ngốc, vậy em đã chuẩn bị xong chưa?” Đột nhiên Lục Kiến Thành nghiêng người về phía trước, giữ lấy mặt cô, nhẹ nhàng hỏi.
“Chuẩn bị cái gì?”
“Em nói cho anh biết suy nghĩ của mình rồi mà không muốn câu trả lời của anh sao?”
Nam Khuê lập tức lắc đầu.
Không muốn, một chút cô cũng không muốn.
Đã sớm đoán được câu trả lời, đã sớm đoán được sẽ bị từ chối, dù là ai đi chăng nữa cũng không muốn nghe.
Trái tim cô không mạnh mẽ như vậy, cô chỉ là một cô gái bình thường, cũng biết đau, cũng biết tổn thương mà thôi.
Nhất định phải tàn nhẫn với cô như thế sao?
Nam Khuê hạ mắt, lúc này cô nghe thấy giọng nói kiên định của Lục Kiến Thành: “Nhưng anh nhất định phải nói cho em biết đáp án của anh!”
“Lục Kiến Thành, em không muốn nghe, anh đừng có nói cho em.” Nam Khuê chống cự lắc đầu.
Lục Kiến Thành giữ cô lại, cúi đầu chạm mũi với cô, sau đó nhẹ nhàng cười.
Cô gái ngốc, anh biết cô chắc chắn đang hiểu lầm.
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành nhìn cô, giây phút này đôi mắt anh sáng như sao, dường như bên trong đang có muôn ngàn vì sao lấp lánh.
Anh lên tiếng, môi mỏng hơi hé ra, dường như dùng giọng nói dịu dàng nhất để nói với cô: “Em nghe cho kĩ, anh chưa từng cảm thấy việc em thích anh là chuyện phiền não, ngược lại anh còn cảm thấy rất vui, vô cùng vui.”
“Vì sao?” Nam Khuê ngơ ngác hỏi.
Cô cảm thấy dung lượng não của mình lúc này không đủ để dùng, không thể suy nghĩ như bình thường được.
“Đồ ngốc, vì anh cũng thích em!”
Câu nói này như nổ tung trong đầu Nam Khuê, phản ứng đầu tiên của cô khi nghe thấy chính là mình đang nằm mơ.
Nếu không thì sao cô lại nghe được câu nói này chứ?
Thích cô?
Lục Kiến Thành thích cô thật sao?
Mười năm, đây dường như là chuyện cô nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Lúc gả cho anh, cô chỉ hi vọng hai người có thể cùng ở bên nhau, cùng nhau đi hết cuộc đời này, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh cô đã cảm thấy đó là sự vui sướиɠ và thỏa mãn vô cùng lớn đối với mình.
Sau đó khi thấy được sự cưng chiều và che chở của anh đối với Phương Thanh Liên, cô càng không dám mơ mộng hão huyền.
Nhưng bây giờ anh lại đang tự mình nói thích cô.
Nam Khuê lập tức ngẩn người, cô gần như không thể suy nghĩ nổi.
Một lúc lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Nhưng mà người anh thích không phải là…”
Cô còn chưa nói xong thì Lục Kiến Thành đã cắt lời: “Khuê Khuê, đó là quá khứ, anh biết, quá khứ anh đối xử với em không tốt, luôn khiến em đau lòng, khiến em tổn thương, nhưng bây giờ không như vậy, anh hiểu rõ, người anh thích là em.”
“Xin lỗi em, anh không nên làm nhiều chuyện sai như vậy, càng không nên tổn thương em.”
Nói rồi Lục Kiến Thành cầm lấy tay cô đưa lên môi hôn.
“Trách anh, đều do anh. Lúc em nói ly hôn, em có biết anh đau lòng đến mức nào không? Anh không muốn rời xa em chút nào, nhưng em đã quyết tâm, em kiên định như vậy, thậm chí anh còn nghĩ đến chuyện sẽ dùng cách không tử tế để giữ em lại, chỉ cần giữ em lại bên cạnh anh là được rồi.”
“Nhưng mà Khuê Khuê, dù là ngày trước hay bây giờ, anh đều không muốn ép buộc em.”
“Anh biết anh làm sai, em đang trách anh, em muốn anh làm gì cũng được, nhưng đừng không để ý đến anh.”
Nam Khuê mở to mắt, nếu như không phải bản thân nghe thì cô cũng không dám tin vào tai mình.
Đây là cảnh mà cô đã mơ không biết bao nhiêu lần.
Nhưng khi mọi chuyện xảy ra cô lại không biết nên phản ứng như thế nào.
Lúc lâu sau cô mới tìm lại được suy nghĩ của mình, một giây sau cô ngẩng đầu lên, đôi mắt lập tức ướt ướt, sau đó nước mắt lập tức rơi xuống.
Mười năm.
Cô yêu anh mười năm.
Gả cho anh, cũng rời xa anh.
Ngay lúc cô cho rằng tất cả đều là vở kịch do một mình mình đóng vai thì anh lại nói với cô rằng anh cũng thích cô.
Lúc kịp phản ứng lại, cô không thể kiềm chế đực cảm xúc của mình nữa.
Giống như hơn ba ngàn đem yêu thầm đều được giãy bày.
Nhiều ngày như vậy, thậm chí cô còn không biết mình đã trải qua như thế nào.
Cô còn tưởng rằng cả đời này sẽ mãi như vậy, cô sẽ mang theo mối tình yêu thầm này già đi, thậm chí là đến lúc cô chết.
Nhưng lúc này cô mới hiểu ra rằng tất cả những nỗ lực của mình đều có ý nghĩa.
Đủ.
Đủ rồi.
“Sao em lại khóc, có phải do anh nói không hay không? Hay anh làm em tức giận?” Thấy Nam Khuê khóc, Lục Kiến Thành vô cùng đau lòng.
Không phải.” Nam Khuê lắc đầu sau đó giải thích: “Em không có đau lòng, em chỉ…”
Cô đột nhiên phát hiện mình không biết dùng từ ngữ như thế nào để diễn tả.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cô nhào lên phía trước, lao vào trong lòng Lục Kiến Thành, vùi thân thể nhỏ xinh của mình vào l*иg ngực rộng lớn của anh.
Cô muốn ôm anh, ôm thật chặt, thật thật chặt.
Phải ôm thật chặt để cảm nhận hơi ấm từ anh.
Hóa ra đây chính là cảm giác yêu đương.
An tâm như vậy.
Ngọt như mật vậy.
Cuối cùng cũng không còn là một mình cô đơn phương, một mình cô chịu đựng.
Cô yêu anh, rất rất rất yêu anh.
“Lục Kiến Thành…” Nam Khuê gọi tên anh.
Thật ra cô cũng không biết mình muốn nói gì, chỉ đơn giản là muốn gọi tên anh mà thôi.
“Hửm?” Lục Kiến Thành nhẹ giọng trả lời, âm cuối hơi nâng lên, yên lặng chờ cô nói tiếp.
Kết quả đợi một lúc lâu cũng không thấy Nam Khuê nói gì.
Anh cúi đầu, dịu dàng hỏi: “Sao không nói gì vậy, anh vẫn đợi em.”
Nam Khuê cười, một lần nữa cựa quậy trong lòng anh, nói thật nhỏ: “Không có gì, chỉ muốn gọi tên anh mà thôi!”
“Thật sự không muốn nói gì sao?” Lục Kiến Thành hỏi lại.
Nam Khuê nhẹ nhàng lắc đầu.
Lúc này đây, có thể nằm trong lòng anh, cảm nhận được hơi thở của anh, nghe được tiếng nhịp tim của anh, cô đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
Đây là lần đầu tiên cô biết hai bên tình nguyện, suy nghĩ giống nhau hạnh phúc đến thế nào.
Dù hai người không làm gì, chỉ yên lặng ôm nhau cũng đã thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhưng rõ ràng Lục Kiến Thành không nghĩ vậy.
“Khuê Khuê…” Lần này là Lục Kiến Thành gọi tên cô.
“Ừm!”
Nam Khuê cho rằng anh cũng giống cô, chỉ đơn giản là gọi tên nhau.
Nhưng một giây sau cô mới biết mình đã sai.
Lục Kiến Thành mở vòi hoa sen ra, ôm cô đứng dưới dòng nước.
Nước nóng lập tức xối lên người hai người, dòng nước ấm áp vô cùng dễ chịu.
“Lạnh không?” Lục Kiến Thành hỏi.
Nam Khuê lắc đầu nói: “Không lạnh, rất thoải mái!”
“Vậy em có muốn thoải mái hơn không?”
“Hả?” Nam Khuê ngẩng đầu, có chút khó hiểu.
“Khuê Khuê, anh muốn làm chuyện chưa làm xong với em, em chuẩn bị xong chưa?”
“Chuyện…” Gì?
Nam Khuê còn chưa nói hết câu, trên môi đã truyền đến xúc cảm mềm mại, vô cùng dễ chịu.
Hóa ra đây chính là thoải mái hơn mà anh nói.
Nam Khuê kịp phản ứng lại, một giây sau, cô đã bị Lục Kiến Thành áp vào tường, một tay anh ôm lấy eo cô, hoàn toàn không cho cô đường lui, hôn cô thật sâu.
Nụ hôn của anh rất mạnh mẽ, giống như cuồng phong bão táp, dường như muốn nhấn chìm cô vậy.
Hoàn toàn không nhẹ nhàng như lúc trước, cũng không phải là một cái chạm nhẹ.
Anh dùng sức như muốn khảm cô vào người mình, lưu giữ cô vào trong cuộc sống của mình.
Nam Khuê thở hổn hển, cô cảm thấy não mình hết không khí, gò má ửng đỏ như đánh phấn, đáng yêu động lòng người.
Cả người cô không còn chút sức nào.
“Kiến Thành, này… Anh nhẹ một chút, em…” Nam Khuê nắm lấy áo anh, thở hổn hển nói.
Giọng nói đó mềm mại như nước khiến trái tim Lục Kiến Thành không ngừng rung động, trái tim anh càng ngứa hơn, người cũng cảm thấy khó chịu.
“Khuê Khuê…”
Lục Kiến Thành cũng như cô, hơi thở khi thở dốc cũng nóng đến mức dọa người.
“Khuê Khuê, anh muốn…” Lục Kiến Thành đỡ lấy đầu Nam Khuê, câu tiếp theo không cần nói cũng hiểu.