Cảm xúc thời thơ ấu
Tôi biết Jake năm tôi 11 tuổi. Jake là bạn của anh tôi và vì vậy tôi cũng xem anh như anh trai mình. Jake và anh trai tôi có nhiều sở thích giống nhau. Họ thường đóng kín cửa phòng để có thể tha hồ lắc lư theo nhạc của Guns n Roses. Thời gian ấy, tôi thường đánh liều kiếm cớ gõ cửa phòng anh trai chỉ để đón lấy một ánh mắt hoặc một nụ cười thoáng qua của Jake. Tôi nhận thấy điều này thật thú vị. Nhưng dẫu sao tôi cũng chỉ là “em bé gái của Phil mà thôi”, thế là hàng rào ngăn cách được dựng lên: Jake là bạn của anh tôi, tôi là đứa em gái đầy phiền toái - hai vị trí xem ra thật khó mà hòa hợp.
Jake vào học ở một trường tư thục, anh ít ghé chơi cùng anh Phil hơn và tôi cũng quên bẵng đi mọi chuyện. Vài tháng sau đó, Jake có viết một lá thư cho Phil, cuối thư anh ấy nguệch ngoạc mấy dòng: “Gởi lời chào em gái cậu giùm tớ nhé. Nó vẫn còn nghịch ngợm như trước chứ?”. Những dòng chữ đó khiến tôi như người sống trên mây trong nhiều tháng liền. Mỗi lần nhớ đến lá thư ấy, lòng tôi lại nôn nao, xao xuyến. Vậy là Jake có nghĩ đến tôi.
Mùa hè năm 1993, Jake về thăm nhà. Một buổi tối nọ, chuông điện thoại nhà tôi reo vang. Khi nhấc máy, tôi nghe giọng một thanh niên hồ hởi: “Xin chào, Leesa đó phải không, có Phi! ở nhà không em?”. Tôi ngập ngừng một lúc, cố nhớ xem giọng nói ấy là của ai mà nghe quen đến vậy. Sau vài giây, tôi nhận ra Jake. Đích thị là Jake rồi. Tôi trả lời anh: “Anh Phil không có ở nhà, anh đang ở đâu vậy?”. Tự dưng tôi thấy giọng mình như lạc hẳn đi. Tôi không tin nổi vào tai mình khi anh ấy trả lời: “Anh đang ở Cranbrook”. Vậy là anh ấy đã về nhà.
Anh nửa đùa nửa thật: “Nếu Phil không có ở nhà, vậy là em phải nói chuyện với anh nhé!”. Tối hôm đó, chúng tôi ngồi cạnh nhau ở công viên, trò chuyện hàng mấy giờ liền. Tình anh em của chúng tôi đã chuyển thành tình bạn cũng kể từ hôm đó.
Vài hôm sau, tôi dẫn theo Mel - nhỏ bạn thân của tôi - với ý định để cho những cuộc chuyện trò giữa anh em thêm phần thú vị. Jake có vẻ rất thích chuyện trò cùng Mel. Nhìn Jake say sưa cười đùa cùng Mel, tôi nhận ra mình đúng là một kẻ ngốc. Jake thích Mel ra mặt. Tự dưng tôi thấy mình thật lạc lõng bên cạnh hai con người này.
Một thời gian ngắn sau buổi gặp gỡ đầu tiên đó, Jake và Mel chính thức hẹn hò cùng nhau. Tim tôi như tan vỡ. Nhưng rồi bản tính ích kỷ trong tôi được dịp hả hê khi họ chia tay nhau chỉ một tháng sau đó. Nỗi giận hờn vì chuyện Jake hẹn hò với Mel cũng biến mất.
Không lâu sau đó, Jake trở lại trường học. Anh ấy thường viết thư cho tôi và luôn kết thúc thư bằng câu: “Gởi lời thăm anh Phil của em giùm anh nhé”. Tình bạn chúng tôi ngày càng lớn dần theo thời gian.
Hai năm sau, Jake hoãn việc học để cùng gia đình chuyển đến nơi ở mới, rất xa nơi chúng tôi đang sống. Những tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó bởi chúng tôi ở quá xa nhau, thế nhưng chính khoảng cách đó đã giúp chúng tôi càng thêm thân thiết.
Những lần gặp gỡ ngắn ngủi cũng đủ giúp tôi nhận ra rằng mình đã dành cho Jake một tình cảm thật đặc biệt, tôi lại được ngồi bên anh say sưa chuyện trò, chia sẻ với nhau những bí mật, vô tư nô đùa. Những lúc như thế, tôi luôn sợ cảm giác phải xa anh. Đã bao lần tôi tự nhú rằng mình phải thổ lộ tình cảm ấy cho Jake hiểu, nhưng tôi vẫn chưa có đủ can đảm để làm việc đó.
Jake chỉ ở chơi khoảng một tuần, sau đó anh quay trở về nhà. Tôi cứ thẫn thờ chẳng biết phải nói với anh ra sao về những cảm xúc ngổn ngang trong lòng. Tôi cũng chẳng hiểu nổi mình, tôi không phân biệt được tình cảm giữa chúng tôi là tình cảm gì: anh em, bạn bè hay tình yêu? Xa anh, tôi thấy nhơ nhớ một điều gì đó. Nhưng khi ở cạnh anh, tôi cũng rất mơ hồ về cảm xúc của mình. Hình như nó chẳng phải tình yêu. Và dường như anh cũng có những cảm nhận giống tôi. Đã đôi lần anh tỏ ý muốn hôn tôi, và tôi thật ngạc nhiên là mình đã không hào hứng đón nhận những nụ hôn ấy. Có một sự gượng ép, mơ hồ trong tình cảm giữa hai chúng tôi.
Hôm nay, Jake đến thăm tôi, rồi lại đi như mọi lần. Nhưng lần này, sự ra đi của anh không còn là nỗi ám ảnh trong tôi nữa. Tôi nhận ra tình cảm chúng tôi thật trong sáng và nhẹ nhàng, nó đơn thuần chỉ là một tình bạn đẹp. Từ đây, chúng tôi sẽ mãi là những người bạn tốt của nhau.
Điều này có vẻ không giống như một kết thúc có hậu trong những bộ phim tình cảm. Nhưng đó là điều chúng tôi đã lựa chọn. Có lẽ người yêu thời niên thiếu của tôi sẽ không trở thành chàng hoàng tử của đời tôi, nhưng tôi tin rằng chúng tôi sẽ luôn vui vẻ bên nhau, và với tôi, đó vẫn là một kết thúc vô cùng đẹp.
An Bình dịch Theo My Childhood Sweetheart