Chương 45: Giao dịch
"Bốp bốp bốp"
Những tiếng vỗ tay vang lên, Hiên Viên Mặc và Tịch Liễu tách ra, cả hai đều nhìn Ma Quân với vẻ mặt đầy phòng bị. Đặc biệt là Tịch Liễu, đáy mắt nàng hiện lên vẻ cừu hận và sợ hãi rất rõ ràng.
Ngày hôm qua, ngay tại chỗ này, nàng còn nói nàng thích hắn, nhưng chỉ sau một ngày, nàng đã hận hắn không thể chết ngay đi!
Mà tất cả những chuyện này đều do Hiên Viên Mặc tạo thành!
Ma Quân cẩn thận che dấu ngọn lửa thù hận, trên mặt tươi cười rất sáng lạn: "Chúc mừng hai người!"
"Thả chúng ta ra khỏi Ma giới!"
Tịch Liễu đứng dậy, theo bản năng đứng chắc trước người Hiên Viên Mặc.
Đã từng! Nàng cũng đã từng đứng chắn như vậy trước mặt Ma Quân, ngăn không cho chó sói cắn xé hắn. Tim Ma Quân như bị rắn độc cắn xé, đau đến mức khiến cho nụ cười cũng trở nên quỷ dị.
"Các ngươi muốn đi, bản tôn đương nhiên sẽ không cưỡng ép giữ các ngươi lại, chỉ là trên người của nàng có mang theo thánh hoa của Ma giới, nếu như rời khỏi Ma giới "
"Ta không sợ chết!"
Tịch Liễu cắt ngang lời nói của Ma Quân, nàng đã nghĩ kỹ rồi, cho dù phải làm cô hồn dã quỷ cũng không sao, chỉ cần Hiên Viên Mặc nguyện ý ở cạnh nàng là được.
Ma Quân mỉm cười, hắn nhìn về phía Hiên Viên Mặc, Tịch Liễu không hề phát hiện, giờ khắc này trong đầu Hiên Viên Mặc đã vang lên tiếng nói của Ma Quân: "Ngươi phải biết, thứ mà bản tôn muốn, cho dù phải đánh đổi cả Ma giới bản tôn cũng không tiếc."
Ma giới gần đây làm việc rất hung hăng càn quấy, hắn chỉ hơi khó chịu Thiên giới chút thôi, nhưng đã có thể sai đám người Ma giới lên trời làm loạn, như vậy thì sao lại sợ một viên bạo hồn châu.
Hiên Viên Mặc biến sắc, hắn bất giác nắm chặt tay Tịch Liễu. Nếu như Tịch Liễu có thể ở lại Ma Quân, hắn còn có thể buông tay, nhưng bây giờ…
"Nếu ngươi không tiếc, ta đương nhiên cũng sẽ không sợ!"
Sau vài giây trầm mặc, Hiên Viên Mặc lạnh lùng lên tiếng, đáy mắt lộ ra ác ý.
Hiên Viên gia từ trước đến nay đều chưa từng sợ chết! Dù không so được về lực lượng, nhưng không thể thua ở khí thế.
Tịch Liễu vốn định nói chuyện, nhưng trong lúc bối rối, nàng còn chưa kịp phản ứng, cả ngay đã ngã xuống, may mắn Hiên Viên Mặc nhanh tay đỡ được nàng. Hắn trợn mắt nhìn Ma Quân, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
"Không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch!"
Đáy mắt Ma Quân tràn đầy sự toan tính, mặc dù là hỏi ý, nhưng lại không để cho Hiên Viên Mặc có cơ hội lựa chọn: "Nếu ngươi không đồng ý, vậy thì kết cục sẽ là ngươi và Phượng nữ sẽ cùng bị hồn phi phách tán.
Không phải ngươi yêu nàng sao? Ngươi cam lòng để nàng biến mất khỏi thế gian này?"
Vừa nói ra lời này, tâm Ma Quân như bị rỉ máu, hắn cũng không nỡ. Hắn chỉ đành đánh cược, đánh cược Hiên Viên Mặc nhất định sẽ không nhẫn tâm để chuyện đó xảy ra. Nếu không, hắn ta cũng sẽ không buông bỏ thù hận, thậm chí còn có thể đẩy Phượng nữ vào lòng hắn.
Hắn đã cược thắng!
Khi Tịch Liễu tỉnh lại, nàng phát hiện nàng đang nằm trong lòng Hiên Viên Mặc, hắn dùng hai mắt thâm tình nhìn nàng, khóe môi cong lên một nụ cười vui sướng.
"Ma Quân đâu?"
Tịch Liễu liên tiếng hỏi, nàng và hắn vẫn đang ở trong biển hoa, phía trước là vách núi dài vô tận.
Lúc trước Ma Quân còn đứng ở đây, hình như hắn đang uy hiếp nàng và Hiên Viện Mặc, nhưng bây giờ đã không thấy đâu rồi.
"Hắn đi rồi."
Hiên Viên Mặc ôm chặt Tịch Liễu vào lòng, dường như hắn muốn đem nàng hòa vào cơ thể hắn: "Chỉ còn lại chúng ta thôi."
"Hắn không làm khó huynh chứ?"
Tịch Liễu không nghi ngờ gì, ngoan ngoan nằm gọn trong lòng Hiên Viên Mặc, y như là chim non nép vào người.
"Không có, hắn chỉ bảo ta hãy đối xử tốt với nàng, nếu không hắn sẽ đánh cho ta hồn phi phách tán."
Khóe môi Hiên Viên Mặc cong lên, đôi đồng tử đen nháy chợt sáng bóng lạ thường.
Tịch Liễu cảm giác có chút kỳ quái nhưng nàng không nói ra.
"Tịch Liễu"
Hiên Viên Mặc nâng cằm nàng lên, ánh mắt rơi vào đôi môi mềm mại bóng loáng của nàng. Yết hầu hắn chậm rãi nhấp nhô, hắn nhịn không được cúi đầu đến gần.
Khí tức trên thân hắn có chút kỳ lạ. Trên người Hiên Viên Mặc chắc chắn sẽ có một mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu, mỗi lần hắn ôm nàng như vậy, mùi thơm ấy sẽ bao phủ lấy nàng, làm nàng cảm thấy rất thoải mái. Nhưng bây giờ, mùi hương ấy đã không còn.
Tịch Liễu đột nhiên nhảy dựng lên, nàng theo bản năng đẩy Hiên Viên Mặc ra.
"Làm sao vậy?"
Hiên Viên Mặc đột nhiên bị đẩy nên có chút sửng sốt, Tịch Liễu đã đứng dậy, nàng nhìn hắn với ánh mắt phòng bị, sau đó liên tục lùi về phía sau.
"Tịch Liễu?"
Ánh mắt Hiên Viên Mặc lộ ra vẻ khó hiểu.
Vẫn bộ dáng anh tuấn ấy, quả thật giống Hiên Viên Mặc y như đúc. Tịch Liễu hoài nghi cảm giác của mình có phải sai rồi không, nàng chần chờ, mãi sau mới mở miệng hỏi: "Tại sao Ma Quân chưa nói lời nào đã đi?"
"Hắn nói, ta phải đối xử tốt với nàng."
Hiên Viên Mặc mở miệng giải thích, Tịch Liễu cũng không tin, nàng lắc đầu, lùi về phía sau một bước: "Đột nhiên có chút nhớ Ma Quân, mấy năm nay hắn đối với ta rất tốt."
"Nàng muốn gặp hắn?"
Trong mắt Hiên Viên Mặc chợt lóe lên tia sáng, nhưng cái sự vui sướng chợt lóe lên này của hắn đã bị Tịch Liễu bắt gặp.
Hiên Viên gia là một gia tộc trừ ma, người được truyền thừa ý chí đều được huấn luyện từ nhỏ.
Phượng nữ mặc dù chỉ là gả về nhà chồng, nhưng nàng dù sao cũng là thanh mai trúc mã với Hiên Viên Mặc, mưa dầm thấm lâu nên nàng cũng biết bọn ma quái có rất nhiều thủ đoạn xảo trá, bọn họ thậm chí sẽ ngụy trang thành người thân cận nhất bên cạnh mỗi chúng ta.
Cho nên Hiên Viên gia rất mẫn cảm với mùi, Tịch Liễu tuy chỉ biết hời hợt đôi chút, nhưng nàng lại rất quen thuộc với Hiên Viên Mặc. Nàng có thể chắc chắn rằng nàng không nhận lầm khí tức trên người hắn, người này căn bản không phải là Hiên Viên Mặc.
"Đúng, ta muốn gặp hắn!"
Tịch Liễu gật đầu, cố gắng để mình trấn tĩnh lại.
Ma Quân rất khó hiểu, trước đó Tịch Liễu mới nói hận hắn đến chết, nhưng hiện giờ nàng lại nói nhớ hắn?
Một khắc trước, hắn và Hiên Viên Mặc đã làm một cuộc giao dịch, đó là để hắn biến thành bộ dạng của Hiên Viên Mặc ở lại bên cạnh Tịch Liễu.
Chỉ cần Tịch Liễu còn từ chối hắn, như vậy Hiên Viên Mặc đừng hi vọng hắn sẽ cho bọn họ một con đường sống.
Ma Quân cho rằng, Tịch Liễu vẫn yêu hắn, nếu không ngày hôm qua nàng cũng sẽ không ở chỗ cao như vậy, hô to nói nàng thích hắn, năm đó nàng cũng sẽ không cứu hắn.
Sở dĩ nàng hận hắn như vậy là vì Tịch Liễu là người có tình có nghĩa, nàng không chấp nhận được sự thật Ma Quân đã giết Hiên Viên gia.
Nếu như hắn là Hiên Viên Mặc, Tịch Liễu cũng sẽ yêu hắn.
Đường đường là Ma Quân, vì đạt được tình cảm của một người con gái mà hắn cam nguyện sống dưới lớp da của một kẻ khác.
Hiên Viên Mặc trầm mặc vài giây, sau đó đã đồng ý, để Ma Quân biến thành bộ dạng của hắn, ở lại bên cạnh Tịch Liễu, bởi vì hắn tin tưởng Tịch Liễu. Yêu một người không chỉ là bởi vì vẻ bề ngoài!
"Hắn là kẻ thù của chúng ta!"
Ma Quân mở miệng, Tịch Liễu nhíu mày vẻ mặt buồn rầu: "Ta cũng không biết, có lẽ con người là như thế, lấy được sẽ không quý trọng, không chiếm được sẽ cảm thấy đáng tiếc."
Tịch Liễu quay người muốn rời đi nhưng lại bị Ma Quân giữ chặt lại: "Nàng muốn đi đâu?"
"Tìm Ma Quân!"
Nàng giống như một tiểu cô nương bốc đồng, nghĩ là đi làm.
Ma Quân không biết nên buồn hay nên vui, hắn xoắn xuýt nói: "Sau khi tìm được hắn thì sao? Nàng muốn gả cho hắn ư?"
Câu hỏi này vừa vang lên, bước chân Tịch Liễu liền cứng đờ, thần sắc nàng nhìn về phía hắn có vẻ mông lung: "Không biết nữa."
Hắn thiếu chút nữa là phun ra một búng máu, không biết? Ma Quân phát hiện hắn căn bản không đoán được tâm của Tịch Liễu.
Ở bên cạnh Hiên Viên Mặc đang tàng hình, khóe môi hắn bất giác cong lên.
Hắn quá quen thuộc với ánh mắt này của Tịch Liễu, mỗi lần chớp động sáng bóng, có nghĩa là sắp có người gặp nạn.