Chương 540: Bóng lưng quen thuộc
Lời xin lỗi bất ngờ khiến Hứa Tịnh Nhi phải nhíu mày, cô quay sang nhìn anh ta, khoanh hai tay trước ngực, biết rõ còn cố hỏi: “Tại sao lại đột nhiên xin lỗi em?”.
Tả An tiến tới một bước, hơi cụp mắt rồi lại ngẩng lên nhìn thẳng vào cô. Tuy biết cô biết hết mọi chuyện, nhưng anh ta vẫn nghiêm túc đáp: “Quản gia chính là tâm phúc và là đại diện của bố anh. Tất cả nhất cử nhất động hôm nay của chúng ta đều sẽ đến tai bố anh, thế nên khi ông ta hỏi em có phải là bạn gái của anh không, anh chưa nhận được sự đồng ý của em đã trả lời là phải, bởi vì anh muốn để bố anh biết thái độ của anh, nên rất xin lỗi em”.
Thực ra những điều này đã nằm trong dự liệu của Hứa Tịnh Nhi, cô gật đầu: “Em biết, nên em chấp nhận lời xin lỗi này”.
Tình thế ép buộc, mà hành động này của Tả An là muốn bảo vệ cô, cô cũng không phải là người không biết tốt xấu.
“Về việc ở chung một phòng…”, giọng nói Tả An hơi trầm xuống: “Anh biết em sẽ có nhiều điều bất tiện, nhưng chúng ta ở cùng nhau sẽ tốt hơn”.
“Em biết”.
Đây cũng là nguyên nhân Hứa Tịnh Nhi chủ động nói sẽ ở cùng phòng với Tả An.
Tả An lại thở dài, nhỏ giọng nói: “Nếu em không thông minh như vậy… thì tốt”.
Cô quá thấu suốt, chuyện gì cũng nhìn ra được rõ ràng, anh ta muốn giải thích dụng ý của mình, muốn tăng điểm cho bản thân cũng không được.
“Hử?”, Hứa Tịnh Nhi nhất thời không nghe rõ: “Cấp trên đại nhân, anh nói gì cơ?”.
Tả An thu lại cảm xúc, lắc đầu: “Không có gì”, sau đó anh ta lướt qua bả vai Hứa Tịnh Nhi, nhìn về phía chiếc giường lớn ở phía sau, nói: “Em ngủ giường, anh ngủ sô pha, anh sẽ không vượt quá giới hạn đâu, yên tâm đi”.
Hứa Tịnh Nhi bật cười: “Em rất yên tâm, cấp trên đại nhân, em biết anh là quân tử mà”.
Ngay cả khi mất kiềm chế ôm cô một cái, anh ta đã lập tức lùi lại hai bước giữ khoảng cách với cô. Người đàn ông như vậy, cô còn gì không yên tâm chứ?
Quân tử…
Tuy là lời đánh giá rất tốt rất tích cực, nhưng nhìn ánh mắt không chút phòng bị, vô cùng tin tưởng của Hứa Tịnh Nhi, trong lòng Tả An thầm cười khổ.
Trước mặt cô gái mình thích, không người đàn ông nào muốn làm quân tử cả, anh ta cũng vậy.
Chỉ có điều chưa tới bước đó, anh ta chỉ có thể khiến mình làm một quân tử.
Dù sao vẫn có chút không cam lòng, Tả An nói: “Em nói như vậy, dù anh không muốn làm quân tử thì cũng phải làm”.
Nụ cười của Hứa Tịnh Nhi cứng đờ.
Tuy câu này của Tả An không thẳng thắn trực tiếp như trước, nhưng cô cũng có thể hiểu ngay.
Ý là anh ta thực sự không muốn làm một quân tử!
Dù sao lúc này cô nam quả nữ, ở chung một phòng, đằng sau còn có một chiếc giường lớn, Hứa Tịnh Nhi giả vờ không hiểu, phớt lờ câu nói này.
Cô mỉm cười, chuyển chủ đề: “Chẳng phải anh mệt rồi sao? Anh nghỉ ngơi đi, em cũng chợp mắt một lát”.
Dứt lời, cô ngồi luôn xuống giường, dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại.
Tả An đứng yên tại chỗ mười mấy giây, rồi mới cất bước tiến về phía sô pha.
Ở một căn phòng khác.
Từ lúc vào phòng, Tả Tư cứ đứng bên cửa sổ, yên lặng nhìn Cố Khiết Thần đang ngắm cảnh sắc bên ngoài.
Khi cô ta bước tới, đúng lúc nhìn thấy Tả An và Hứa Tịnh Nhi đang đi ở con đường nhỏ phía dưới. Đáy mắt cô ta tỏ ý chế giễu, quay sang nhìn người đàn ông, hỏi: “Có cảm giác gì?”.
Cố Khiết Thần liếc nhìn cô ta, ánh mắt điềm tĩnh lạnh lùng, rồi nhếch môi, cười như không cười.
Bỗng nhiên Tả Tư có cảm giác hoảng loạn khi bị nhìn thấu, tuy ngoài mặt cô ta vẫn duy trì sự bình tĩnh, nhưng mắt đã cụp xuống, không nhìn anh nữa.
Hứa Tịnh Nhi đến đây đúng là do cô ta thêm dầu vào lửa.
Còn Cố Khiết Thần lại không muốn Hứa Tịnh Nhi đến đây.
Nhưng đã làm thì chớ, lại còn khıêυ khí©h, đúng là không phải đạo chút nào. Tả Tư không nói gì nữa, xoay người đi sắp xếp hành lý.
Bữa tối đương nhiên vẫn ăn riêng.
Nhà tổ rất lớn, không muốn đυ.ng mặt nhau cũng dễ. Tả An và Hứa Tịnh Nhi ăn xong lại tản bộ một lúc ở khoảng sân bên ngoài, rồi mới về phòng.
Tả An có chút việc công cần giải quyết, anh ta ôm máy tính ngồi ở sô pha, tập trung làm việc. Hứa Tịnh Nhi không có việc gì làm, hỏi anh ta xem có cần giúp gì không, sau khi anh ta nói không, thì cô cũng không làm phiền nữa.
Hứa Tịnh Nhi chơi điện thoại một lúc, đến hơn 11 giờ, cô đi tắm. Lúc tắm xong đi ra, Tả An đã kết thúc công việc, cô nói: “Anh có thể dùng phòng tắm thoải mái, em ngủ trước đây”.
Tả An gật đầu: “Ừ, chúc ngủ ngon”.
Hứa Tịnh Nhi lên giường nằm, còn Tả An vào phòng tắm.
12 giờ, Tả An tắt điện, mò mẫm về phía sô pha, nằm xuống, quay sang nhìn Hứa Tịnh Nhi, rồi nhắm mắt lại.
Sở dĩ Hứa Tịnh Nhi ngủ sớm như vậy là để tránh ngại ngùng, nhưng cũng không biết là đến môi trường xa lạ khiến cô khó vào giấc, hay là buổi chiều ngủ nhiều quá, bây giờ cô vẫn chưa buồn ngủ.
Nhưng cô không muốn khiến Tả An lo lắng, nên cứ nằm im, cho đến khi cả căn phòng yên lặng hoàn toàn. Cô nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Tả An, biết anh ta đã ngủ, cô mới cầm điện thoại xem giờ.
Đã hai giờ đêm.
Cảm giác mất ngủ cực kỳ khó chịu, cô sợ mình không nhịn được lăn qua lộn lại khiến Tả An tỉnh giấc thì không hay lắm.
Hứa Tịnh Nhi cắn môi dưới do dự một lát, rồi quyết định ngồi dậy, xuống phòng bếp ở tầng dưới uống một cốc sữa nóng để dễ ngủ hơn.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, không mang giày, mà xách dép lê, đi chân trần, gần như không phát ra tiếng động nào. Cô bước tới cửa, mở cửa, ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mọi người trong nhà tổ đều đã ngủ, vô cùng yên tĩnh.
Hứa Tịnh Nhi cúi người xỏ dép, nhưng vẫn đi rất nhẹ nhàng, dù sao cũng đang ở nhà người khác, nhỡ gây ra tiếng động gì làm ồn đến người ta thì thật bất lịch sự.
Bởi vì lúc ăn tối, Tả An từng dẫn đường cho Hứa Tịnh Nhi đến phòng bếp, cô có trí nhớ tốt nên vẫn coi như đến được phòng bếp một cách thuận lợi, sau đó mở tủ lạnh.
Bên trong thứ gì cũng có, cô lấy sữa ra rót vào cốc, cho vào lò vi sóng hâm nóng một lát rồi lấy ra. Đúng lúc định uống thì cô nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.
Hứa Tịnh Nhi vô thức ngoái nhìn ra ngoài, chỉ thấy một bóng dáng nhanh chóng bước từ cửa đến cầu thang, sau đó đi lên tầng trên.
Bởi vì cả nhà tổ đã chuyển sang đèn ngủ yếu ớt, nên cô nhìn không được rõ, nhưng lại có cảm giác bóng dáng kia rất quen thuộc, hình như từng gặp ở đâu đó.
Cô nhíu mày, chỉ mất mấy giây suy nghĩ đã cất bước đi theo chiếc bóng kia.
Chiếc bóng kia đi thẳng lên tầng ba, sau đó dừng trước cửa một căn phòng, rồi đẩy cửa bước vào.
Hứa Tịnh Nhi nấp ở hành lang, thấy thế mới rón rén tiến lại gần, đến trước cửa phòng, cô nhìn vào trong thông qua khe cửa chưa được khép kín.
Sau đó ngạc nhiên trợn tròn hai mắt.