Chương 23: Trì tổng tham ban
Khổng Hi Nhan bị chuông báo thức gọi dậy, nàng mơ màng xoay người, với điện thoại tắt chuông đi, vừa định chui lại vào chăn mới phát hiện có gì đó không đúng.
Trong chăn nổi lên một khối, hai chân nàng còn bị người nào đó kẹp vào chân, Khổng Hi Nhan cúi đầu nhìn thấy gương mặt Trì Vãn Chiếu đang ngủ, trong nháy mắt thân thể nàng căng thẳng.
Nàng suýt thì kinh hãi kêu lên, lập tức rút chân ra.
Trì Vãn Chiếu cũng không bị động tác của nàng đánh thức, chỉ xoay người ngủ tiếp.
Tay phải Khổng Hi Nhan để lên ngực, trái tim nhảy lợi hại, nàng đang nghĩ, Trì Vãn Chiếu khi nào đã về?
Tối hôm qua ư?
Không thể nào, nàng hôm qua mười một giờ mới ngủ.
Ban đêm?
Rạng sáng?
Sao không nói trước với nàng?
Khổng Hi Nhan ánh mắt ngờ vực nhìn lưng Trì Vãn Chiếu, xuống giường đi dép, vừa mở cửa liền thấy Yên Yên vốn bị nhốt bên ngoài.
Yên Yên ngồi xổm ở cửa, ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt xanh thẳm đầy ủy khuất.
Khổng Hi Nhan ôm nó lên, quay đầu nhìn Trì Vãn Chiếu vẫn ngủ say, mím mím môi đi xuống nhà.
Nàng ăn sáng xong Trì Vãn Chiếu vẫn không đi xuống, từ khi Khổng Hi Nhan ở chung với cô, cho tới giờ nàng chưa từng thấy Trì Vãn Chiếu sẽ ngủ nướng, nàng nghĩ một chút vẫn chừa lại cháo trong nồi, viết mấy dòng cho Trì Vãn Chiếu liền rời đi.
'Phá kén' mới chiếu hai tập, lượt xem trực tuyến đạt kỉ lục, thật sự hiếm thấy, dẫn đầu trong danh sách các phim đang chiếu.
Weibo Khổng Hi Nhan cũng được mọi người quan tâm.
Có anti fan, cũng sẽ có người yêu thích.
Bọn họ rất nhanh đem chuyện nàng là tiểu tam khơi lên.
Khổng Hi Nhan rất ít khi đăng weibo, mấy ngày nay weibo 'Phá kén' liên tiếp tag nàng, trước đều hận không thể đem nàng ẩn đi, giờ lại ngược lại.
Không chỉ tag nàng, còn mỗi ngày khen ngợi nàng diễn xuất tốt.
Đương nhiên nguyên nhân phần lớn vì những đánh giá trên mạng.
#Sở Thiên phù hợp nhất # nhảy lên hot search, phía dưới weibo phim mỗi ngày đều có một số fan đăng video cut, cũng không thiếu những lưu lượng đang hot tuyên truyền video.
Nói cách khác, từ khi 'Phá kén' phát sóng hoàn toàn đè xuống đề tài nàng là tiểu tam.
Thay vào đó là Sở Thiên nữ vương.
Sở Thiên trong tiểu thuyết vốn là tồn tại hoàn mỹ, ngay cả khoảng khắc cuối cùng khi Lâm Lương công thành, nàng cũng hy sinh vì nghĩa, trừ bỏ chuyện nàng vẫn yêu Lâm Lương, không hề có điểm đen.
Tuy rằng khi lên phim, kịch bản đã thay đổi nhiều, nhưng vẫn giữ nguyên phần lớn nội dung, đặc biệt hai tập vừa rồi nàng chiếm phần lớn phân cảnh, vì thế nên bị mắng nhiều nhất, cũng được khen nhiều nhất.
Thậm chí có fan phim cùng fan nguyên tác bắt đầu tranh cãi xem nàng bên đảng Thái tử hay đảng Tướng quân.
Liền ngay cả Phó Thu cũng kiên định chọn đảng Thái tử.
Khổng Hi Nhan còn hay bị Phó Thu lôi kéo hỏi, Khổng tỷ, chị thích Thái tử hay Tướng quân?
Người đóng Thái tử là người mới, diễn xuất không tốt lắm, khi diễn cùng nàng thường bị nàng lấn át, nhưng hắn xuất thân hào môn, trên người cũng có khí chất cao quý.
Vì thế mà hắn đóng Thái tử, khí chất cũng phù hợp, tuy khí thế không đủ nhưng may mắn Thái tử chính là người ôn hòa, thầm ái mộ Sở Thiên đã lâu, vì thế trong mắt fan phim, hắn không có khí thế đều hóa thành ôn nhu.
Là tràn đầy yêu thương Sở Thiên.
Công bằng mà nói, Khổng Hi Nhan thích người đóng vai Thái tử hơn, biết lễ nghi, có chừng mực, rất hiếm có.
Chỉ là những lời này nàng cũng không nói với ai, dù sao người nói vô tình người nghe hữu ý, đây còn là showbiz, ai biết truyền vào tai người khác sẽ thành cái dạng gì.
Trong này, có ai không giữ mình chứ.
Khổng Hi Nhan hít một hơn, một cơn gió lạnh thổi đến, nàng xoa xoa cánh tay, ngẩng đầu lên xe quản lý đã tới.
Phó Thu nhìn thấy nàng liền kéo nàng lên xe, còn đưa túi sưởi: "Khổng tỷ, hai hôm nay thời tiết thay đổi, sao chị không mặc thêm áo ấm."
Khổng Hi Nhan cúi đầu nhìn chính mình kín mít không khỏi cười: "Này còn chưa nhiều sao?"
Ít nhất so với Ngô Thanh hay Cố Linh nàng đều mặc nhiều hơn. Mỗi lần nhìn thấy hai người kia dưới thời tiết như này mà chỉ mặc áo khoác mỏng manh với váy dài qua đầu gối, nàng đều thấy lạnh thay họ.
Phó Thu chẳng khác người mẹ, bận tâm nói: "Khổng tỷ, chị không biết chứ, mỗi lần thấy chị đứng đó bị gió thổi, em đều hận không thể lấy chăn bọc chị lại."
Khổng Hi Nhan:...
Tài xế bị lời Phó Thu chọc cười. Tiếng cười truyền đến, Phó Thu cũng không để ý nhưng vẫn lầm bầm.
Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài. Lá gần rụng hết rồi, cành cây trọc lóc, đầu tháng mười một kỳ thực cũng không quá lạnh, nhưng hai ngày nay thời tiết thất thường, vì thế tiểu Thu mới nói quá lên.
Cũng không biết những đứa trẻ ở thôn làng thế nào rồi.
Khổng Hi Nhan thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Phó Thu: "Tiểu Thu, trước chị dặn em mua vài thứ, em mua chưa?"
Phó Thu a một tiếng, trả lời: "Đã mua rồi, Khổng tỷ mua những thứ đó làm gì?"
Khổng Hi Nhan giọng nói bình thản: "Không có gì, em để đồ ở đâu?"
Phó Thu chỉ ra phía sau: "Đều để trong cốp xe, Khổng tỷ lúc nào cũng có thể kiểm tra xem có thiếu gì không."
"Được"
Khổng Hi Nhan lúc vừa tới thành phố B trên người chỉ mang theo mấy trăm tệ, đi thuê phòng trả mất một nửa, đấy là may mắn chủ phòng cho trả trước một nửa, bằng không nàng thật sự tay trắng.
Nghĩ đến đồ vật nàng mua cho bọn trẻ đều đặt tại cốp xe, đuôi mắt Khổng Hi Nhan có chút hài lòng.
Phó Thu đang xem điện thoại.
Mỗi ngày Phó Thu đều kiên trì sáng mở mắt là vào weibo tìm tên Khổng Hi Nhan, chạy sang weibo phim bình luận khen ngợi Khổng Hi Nhan.
Đương nhiên không thiếu người mắng Phó Thu là thủy quân, thậm chí rủa rằng chồng cô sau này sẽ tìm tiểu tam như Khổng Hi Nhan, Phó Thu chỉ chẹp miệng xem thường.
Phó Thu cầm điện thoại khoe ra: "Khổng tỷ, Khổng tỷ chị mau nhìn, có một video cut mới, về chị cùng Thái tử, oa, lại có chuyện gì đây nha."
Khổng Hi Nhan:...
Phó Thu: "Ôi má ơi, cái này, cái này quá đáng yêu, chính là, chuyện lúc trước đều là quá khứ, nhắc lại mãi làm gì, ai mà không có quá khứ chứ."
Khổng Hi Nhan:...
Phó Thu: "Chậc chậc chậc, đám người này điên rồi à, miệng văng toàn những thứ thô tục như vậy, không biết bình thường có chăm đánh răng không, hừ, xem em mắng chết họ."
Khổng Hi Nhan:...
Phó Thu: "Nhìn này đã biết chính là anti Khổng Hi Nhan, nào có ai nguyền rủa người khác như vậy chứ! Quá độc ác, mị report cho mấy người biết tay!"
Khổng Hi Nhan lấy di động của Phó Thu, tắt màn hình, khóe miệng cười cười: "Tiểu Thu, em biết bây giờ em giống như nào không?"
Phó Thu vừa định tiến hành kế hoạch lớn trên mạng liền bị Khổng Hi Nhan lấy điện thoại, nghe nàng nói cũng không phiền, híp mắt hỏi lại: "Khổng tỷ, như thế nào?"
Khổng Hi Nhan: "Thánh đấu sĩ."
Phó Thu:...
Thánh đấu sĩ Phó Thu nhận điện thoại từ tay Khổng Hi Nhan, cũng không mở lại weibo, chỉ hừ hừ hai câu kháng nghị.
Bọn họ sắp đến trường quay, Đồng Duyệt từ khi phim phát sóng vẫn rất bận, Khổng Hi Nhan cũng hiểu rõ không quấy rầy cô.
Bên trong trường quay, Tiêu Thừa đang cùng Cố Linh bàn kịch bản, hắn nhìn thấy Khổng Hi Nhan xuống xe, híp mắt cười chào hỏi: "Khổng tỷ."
Khổng Hi Nhan nhìn hắn, mỉm cười một cái, gật gù rời đi.
Cố Linh bên cạnh Tiêu Thừa giật nhẹ khóe miệng: "Hừ, giả vờ thanh cao cái gì."
Ngô Thanh cũng không vừa mắt nhìn hướng Khổng Hi Nhan, lập tức dựa vào gần Cố Linh, nhỏ giọng thầm thì vài câu, Cố Linh cười khẽ: "Thật à?"
Ngô Thanh nhíu mày: "Đương nhiên."
Cô Linh hứ một tiếng: "Tôi nói bình thường Hà lão khẳng định không làm được, có phải cô đổ thêm dầu vào lửa?"
Danh tiếng Hà lão trong giới vẫn rất tốt, kính nghề chuyên nghiệp, dù cho bị bệnh cũng không làm lỡ quá trình quay phim.
Càng sẽ không làm ra chuyện lấy việc công trả thù riêng, nếu lão là người như thế, đã làm khó dễ ngay từ lúc Khổng Hi Nhan tiến vào đoàn phim. Vì thế Cố Linh mới nói như vậy.
Ngô Thanh liếc mắt: "Tôi đổ cái gì chứ, có trách chỉ trách người nào đó quá nhiều vết nhơ, đáng đời."
Cố Linh tràn ngập tò mò ghé vào tai Ngô Thanh: "Aish, nói một chút đi mà, tôi cũng tò mò."
Dù sao Hà lão vẫn luôn là người chính trực đi.
Ngô Thanh thấy Tiêu Thừa mải xem kịch bản, cô ghé đến sát tai Cố Linh thì thầm: "Thật ra, tôi chỉ nói vài thứ liên quan đến chuyện của Hà Vi, tôi trước đây là fan Hà Vi, chuyện cổ ly hôn tôi biết chút chút, bèn thêm mắm thêm muối, Hà lão sủng ái Hà Vi, không tức giận mới lạ."
Cố Linh chớp mắt: "Tiểu linh cơ." (Linh cơ: lanh lẹ thông minh)
Ngô Thanh cười cười, không lên tiếng.
Hai người họ từ lúc quen nhau vẫn không có hòa thuận hợp ý như thế, hiện tại vì có chung mục tiêu, lại gần gũi hơn hẳn.
Ngô Thanh biết Cố Linh vì chuyện trên mạng nên tức giận Khổng Hi Nhan. Vốn Cố Linh là nữ chính, nhưng diễn xuất của Khổng Hi Nhan tốt hơn, phim vừa phát sóng liền trực tiếp đè cô xuống, tin chắc không lâu nữa lại có tin tức so sánh.
Cố Linh tự nhiên không phục.
Đáng lẽ Quách Nhất Tích đóng nữ thứ, diễn xuất hay nhan sắc ả đều không bằng Cố Linh, kiểu gì cũng không lấn át được cô, nhưng Khổng Hi Nhan thì khác, dù sao ba năm trước người ta cũng được ca tụng là thiên tài diễn xuất trong giới giải trí đây.
Diễn xuất thiên phú, diễn cái gì ra cái đó, ngay cả Cố Linh xem xong hai tập phim đều không thể không thừa nhận, Khổng Hi Nhan diễn Sở Thiên cực sống động, giống như một câu nói trên mạng, diễn xuất như thần.
Như vậy, Cố Linh không tức giận mới lạ.
Thế nhưng Cố Linh tức giận cũng không làm gì được. Khổng Hi Nhan cùng bọn họ chung công ty chủ quản, Khổng Hi Nhan lại dưới tay Đồng Duyệt, trước đây còn có thể nhân lúc Đồng Duyệt không chú ý Khổng Hi Nhan mà chê cười trào phúng vài câu. Hiện tại Đồng tỷ chân trước chân sau theo nàng, bọn họ nếu đi chọc Khổng Hi Nhan, sợ là sau này trong giới khó làm được gì.
Vì thế dù trong lòng có quá khó chịu như nào, bọn họ bên ngoài vẫn phải giả vờ thoải mái.
Ít nhất Quan Vi khích lệ Khổng Hi Nhan cũng tag tên bọn họ. Bọn họ nói hai ba câu lời hay ý đẹp giành được khen ngợi của fans.
(Trước đây Quan Vi mình hay dùng Weibo chính thức của 'Phá kén' mà nó dài quá nên từ giờ đổi thành Quan Vi nhé. Quan Vi thường sẽ là tài khoản chính thức của một bộ phim nào đó. Quan Bác thì là tài khoản chính thức của cá nhân.)
Ngô Thanh khó chịu không chỉ vì Khổng Hi Nhan cướp vai của Quách Nhất Tích. Nói thật cướp hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô, ngược lại cô cũng không thích Quách Nhất Tích. Thế nhưng Khổng Hi Nhan vừa đến đã cướp đi cây đại thụ Đồng Duyệt, khiến cho hy vọng của bọn họ tiêu tan.
Sau đó Ngô Thanh có chút hảo cảm với Tiêu Thừa, thế mà Tiêu Thừa ánh mắt lúc nào cũng nhìn Khổng Hi Nhan chằm chăm, cô mới oán hận lên.
Chỉ là Ngô Thanh thông minh, biết ngoài sáng không được thì phải làm trong tối.
Hà lão bắt nạt Khổng Hi Nhan, còn có thể cho là thay Hà Vi hả giận, trên mạng người nào biết chuyện cũng sẽ mắng Khổng Hi Nhan, sẽ không liên lụy Ngô Thanh.
Thật tốt.
Ngô Thanh nghĩ đến đợi lát nữa trò hay sẽ bắt đầu, mặt mày không khỏi cong cong, vui mừng khôn tả.
Lúc Trì Vãn Chiếu mở mắt đã hơn chín giờ sáng, cô nghiêng đầu nhìn bên cạnh, đã không có bóng dáng Khổng Hi Nhan, tay duỗi ra, dưới chăn lành lạnh.
Vẻ mặt cô như thường, xuống giường đánh răng rửa mặt.
Yên Yên đã lâu không thấy cô, tuy rằng biểu hiện lúc sáng của cô khiến nó nho nhỏ không vui, nhưng vì cách xa nhiều ngày, sự hưng phấn khi nhìn thấy Trì Vãn Chiếu trở về vẫn chưa biết mất, nó hung hăng cọ cọ chân cô.
Cô đi đâu nó liền đi đó, lông trắng cứ như có nam châm dính vào chân Trì Vãn Chiếu, không muốn rời đi.
Mãi đến khi Trì Vãn Chiếu ra khỏi phòng vệ sinh, ngồi trên sofa, Yên Yên mới thả người nhảy một cái vào trong lòng cô.
Trì Vãn Chiếu xoa đầu Yên Yên, cảm xúc không vui lúc mới tỉnh rốt cuộc tiêu tan chút chút.
Yên Yên ngoan ngoãn vâng lời nằm trong lòng cô, thỉnh thoảng liếm cổ tay cùng lòng bàn tay Trì Vãn Chiếu, nhột nhột, Trì Vãn Chiếu cười khẽ, đầu mũi chạm mũi hồng ướt ướt của nó, ánh mắt ôn nhu hiếm thấy.
Một người một mèo vui đùa trên sofa, Trì Vãn Chiếu liếc về laptop trên bàn.
Laptop là Khổng Hi Nhan mang theo trong số hành lý ít ỏi, hơi cũ, các phím mờ một nửa, có thể biết được nàng rất hay dùng.
Trì Vãn Chiếu di chuột, nhìn thấy video đang được tạm dừng.
Cô nhấn nút tiếp tục xem, phân cảnh bắt đầu từ đoạn tiệc rượu đêm giao thừa, ánh mắt Trì Vãn Chiếu trước sau như một bình tĩnh nhìn màn hình, Khổng Hi Nhan đóng vai Sở Thiên khí thế mạnh mẽ, một ánh mắt phóng ra làm toàn bộ đều kinh sợ.
Khổng Hi Nhan trong phim như đã biến thành người khác, cùng nàng bình thường hoàn toàn khác nhau.
Trì Vãn Chiếu xem xong, mở phần bình luận, trong nháy mắt thấy một loạt comment:
- - Tôi phải cổ vũ cho Tiêu ca ca!
- - Tiêu ca ca đẹp trai nhất trên đời!!
- - Hôm nay mị muốn liếm liếm khuôn mặt Tiêu ca ca!
- - Tiêu ca ca soái nhất, tốt nhất, đặc biệt nhất!
Đương nhiên cũng có một vài câu xen vào, là nói Khổng Hi Nhan.
- - Mời Khổng tiểu tam cút khỏi giới giải trí!!
- - Chống lại Khổng tiểu tam
- - Có Khổng Hi Nhan, không xem!
- - Lầu trên xem hay không xem đếch ai quan tâm đâu, đừng BB nữa, cút!
- - Các hạ là thủy quân của Khổng Hi Nhan đi! Xin hỏi được trả bao nhiêu tiền vậy?
- - Tôi thấy diễn xuất của Khổng Hi Nhan rất được, làm sao nào? Chính là tốt hơn cả nam nữ chính.
Sau đó là quá trình chửi rủa vô tận, Trì Vãn Chiếu hít sâu một cái, lạch cạch tắt máy, ngay cả Yên Yên nằm trong lòng cũng phát hiện cô không vui, kêu cũng không dám kêu.
Trì Vãn Chiếu đứng lên, thả Yên Yên xuống, chuẩn bị lên tầng thay đồ, lướt qua bàn ăn thì thấy một tờ giấy nhỏ.
Chính là tập giấy nhớ trước đây cô dùng để viết cho Khổng Hi Nhan. Trì Vãn Chiếu đến gần hai bước, nhìn trên tờ giấy viết: "Sáng nay tôi nấu cháo, còn để trong nồi. Chị hâm nóng rồi ăn. Bữa trưa của Yên Yên để sẵn trong tủ."
Lệ khí quanh người Trì Vãn Chiếu phút chốc biến mất hoàn toàn.
Cô đi tới phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy cháo đã nguội lạnh. Cô cho vào hâm nóng, múc ra bát để lên bàn, cũng chưa ăn, cứ như thế bình tĩnh nhìn.
Yên Yên không hiểu vì sao, ngồi trên bàn ăn, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn cô.
Trì Vãn Chiếu nhìn nửa ngày, đột nhiên đứng dậy đi lên tầng. Yên Yên cũng đi sát theo sau.
Đến căn phòng bị khóa cuối tầng hai, Trì Vãn Chiếu mở cửa đi vào, bức tranh lần trước vẽ xong đặt giữa phòng, bị vải trắng che kín, cô đi tới, kéo xuống vải trắng, nhìn thấy mỹ nhân trong tranh. Còn có hai còn mèo bên cạnh mỹ nhân.
Yên Yên đứng sau lưng cô, hiển nhiên cũng nhìn thấy, meo meo kêu hăng say, mắt long lanh hưng phấn. Trì Vãn Chiếu cúi đầu nói với nó: "Đi vào trong đi."
Yên Yên phảng phất nghe hiểu, quen cửa đi vào căn phòng nối liền.
Căn phòng này treo rất nhiều tranh, đều được bảo quản tốt, tất cả đều vẽ về Khổng Hi Nhan, thế nhưng Khổng Hi Nhan trong tranh trẻ hơn nhiều, nàng buộc tóc đuôi ngựa, ôm con mèo vàng cam, phấn chấn tươi đẹp.
Cũng có vài bức vẽ tranh Khổng Hi Nhan cùng ngoại cảnh, cây cối xanh tốt hoa lá rực rỡ, nàng mỉm cười, so với hoa còn kiều diễm hơn.
Yên Yên theo thói quen tìm được vị trí của chính nó, nhảy tới, ngồi xuống, vừa nghiêng đầu có thể nhìn thấy Khổng Hi Nhan trong tranh cười ôn nhu, Yên Yên hướng về người trong tranh meo meo kêu, còn lấy chân cào cào lớp kính.
Ở một bên khác, Trì Vãn Chiếu đã pha màu xong, ngồi trước bàn vẽ suy tư, chốc lát sau cánh tay khẽ động, bóng dáng Khổng Hi Nhan đang bận rộn trong bếp hiện lên trên giấy.
Lúc vẽ tranh Trì Vãn Chiếu rất chăm chú, cực kỳ tập trung, Yên Yên chơi một hồi bên trong chán đi ra, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu đang vẽ cũng không quấy nhiễu.
Nó giống như đã quen, chỉ ngồi một bên nhìn.
Trì Vãn Chiếu ngồi trong phòng tranh rất lâu, cánh tay chuyển động, mặt mày sắc bén nghiêm túc, nhìn người trong tranh lại có mấy phần ấm áp mềm mại.
Sau ba tiếng rốt cuộc vẽ xong.
Trì Vãn Chiếu thỏa mãn buông bút.
Yên Yên ngay lúc cô đặt bút xuống liền bước đến, gặm gặm mắt cá chân cô, kêu meo meo, ngẩng đầu vô cùng đáng thương nhìn cô.
Trì Vãn Chiếu cúi đầu nhìn nó, nhỏ giọng nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài trước."
Yên Yên lúc này mới hưng phấn chạy ra ngoài, cái đuôi phe phẩy vui sướng.
Đi xuống nhà, bát cháo đã sớm nguội ngắt, Trì Vãn Chiếu cũng không chê ăn một chút, rõ ràng là cháo hoa (cháo trắng, hơi loãng, không cho gia vị gì) nhưng sao cô lại cảm thấy có vài phần thơm ngọt.
Yên Yên đã sớm không thể chờ đứng trước khay thức ăn, chân trước không ngừng nghịch cái khay, trong phòng khách chỉ nghe tiếng bang bang.
Trì Vãn Chiếu biết đây là kế vặt của nó, tức giận trừng mắt nhưng vẫn lấy thức ăn Khổng Hi Nhan đã chuẩn bị ra. Cô hâm nóng lên rồi đặt vào khay, Yên Yên lập tức ăn như lang như hổ.
Sau khi ăn xong, Trì Vãn Chiếu gọi Lý bá mang người đến quét dọn nhà cửa, Chu Sinh đã sớm dừng xe chờ trước nhà.
Anh nhìn thấy Trì Vãn Chiếu đã nghỉ ngơi tốt, sắc mặt vẫn lạnh lùng, lông mày sắc bén, lúc liếc mắt nhìn tỏa ra một chút hàn khí.
Chu Sinh mở cửa xe, cúi đầu: "Trì tổng."
Trì Vãn Chiếu gật đầu lên xe, đợi Chu Sinh vào xe rồi mới hỏi: "Hai ngày nay Giang Viễn liên lạc với anh không?"
Chu Sinh chần chờ trả lời: "Không có."
Giang Viễn là quản lý của Ngụy Diễm. Ba năm trước Ngụy Diễm vào Cảnh Yên xong đều là hắn quản, tuy năng lực không mạnh bằng Đồng Duyệt nhưng trong giới giải trí cũng đứng nhất nhì.
Có thể nói, nếu không có Giang Viễn sẽ không có Ngụy Diễm hôm nay.
Trong giới ai cũng biết Giang Viễn cùng Ngụy Diễm quan hệ tốt đến không gì sánh được.
Chu Sinh khẽ liếc Trì Vãn Chiếu, anh cũng không biết Trì tổng khi nào đã lôi kéo Giang Viễn rồi.
Quả nhiên, thủ đoạn cao thâm.
Trì Vãn Chiếu nhận ra ánh mắt anh, cúi đầu lạnh lùng hỏi: "Làm sao?"
Chu Sinh hoàn hồn đáp: "Không có gì."
Chiếc xe màu đen phi nhanh trên đường, Chu Sinh lật lật lịch trình của Trì Vãn Chiếu, hỏi nhanh: "À phải Trì tổng, trước ngài nói muốn đi tham ban, hiện tại đi sao?" .
Lúc Trì Vãn Chiếu để cho hắn sắp xếp cũng không có chuyện gì cả, Chu Sinh thuận tiện xếp lịch xong xuôi. Hiện tại dù biết Trì Vãn Chiếu mới về sẽ khá bận, nhưng nhìn lịch trình hắn vẫn muốn hỏi chuyện này.
Trì Vãn Chiếu ừ một tiếng, nghĩ đến vừa nhìn thấy Khổng Hi Nhan trong phim. So với bình thường khác nhau một trời một vực. Trong lòng khẽ động, Trì Vãn Chiếu nhàn nhạt mở miệng: "Đi thôi."
Chu Sinh nghĩ chút rồi nói: "Trì tổng, hai ngày nay đánh giá trên mạng về phu nhân từ từ thay đổi tốt lên, độ hot đề tài cũng vẫn duy trì, ba lần lên hot search weibo, Đồng Duyệt tạo áp lực với Quan Vi, tin tưởng Tôn đạo cũng không dám bán sắc mặt cho phu nhân."
Trì Vãn Chiếu im lặng không đáp, chỉ có lúc nghe được hai từ 'phu nhân' mới liếc nhìn Chu Sinh, sau đó thu tầm mắt lại.
Trong xe vẫn duy trì áp suất thấp.
Bên trong trường quay, tất cả mọi người đều đang bận rộn. Hôm nay Quách Nhất Tích chẳng biết sao lại rảnh rỗi đi theo Tôn đạo đến, đoàn phim trên dưới ngoại trừ Khổng Hi Nhan ả đều chào hỏi, vẫn nói chuyện phiếm với Cố Linh và Ngô Thanh.
Khổng Hi Nhan ngồi một bên khác trang điểm, Phó Thu hầm hừ nói: "Cũng không được quay phim, không biết đến làm cái gì, ra oai chắc?"
"Sợ người ta không biết cô ả bám chân Tôn đạo đấy à."
Khổng Hi Nhan nghiêng mặt nhìn Phó Thu, hạ giọng răn dạy: "Tiểu Thu, những câu như vậy sau này nói trước mặt chị cũng không sao, nhưng nếu truyền vào tai người khác, em không muốn lăn lộn trong giới này nữa phải không?"
Phó Thu không cam lòng trả lời: "Bọn họ bình thường nói xấu chị cũng không lén lút, còn cười nhạo chị..."
Khổng Hi Nhan biết Phó Thu cảm thấy nàng bị tổn thương vì bất công, tiểu Thu không có ý xấu, thẳng tính, vì thế nếu chỉ ở chung sẽ vui vẻ ung dung, nhưng làm việc cần đầu óc, trong giới giải trí ăn tươi nuốt sống như này, tính cách tiểu Thu sẽ không đạt được thoải mái.
Bình thường Khổng Hi Nhan cũng sẽ dạy bảo Phó Thu, nhưng hôm nay cô bé quang minh chính đại nói Quách Nhất Tích như vậy rất sai lầm, Khổng Hi Nhan lập tức nghiêm mặt nhìn: "Tiểu Thu, em phải nhớ kỹ trong giới giải trí này, nói ít làm nhiều, đặc biệt là hạn chế chuyện phiếm. "
Phó Thu hơi rụt vai, đối mặt với Khổng Hi Nhan hiếm khi tức giận, giọng nói có chút yếu ớt: "Em biết, em chỉ tức thế thôi. Nhìn thấy bọn họ bài xích chị như thế, rất bực mình."
Khổng Hi Nhan cười khẽ: "So đo cùng người khác làm gì, đóng phim cùng nhau cũng chỉ ngăn ngắn mấy tháng, đừng để ý."
Phó Thu lúc này mới bình ổn, ngồi xổm bên cạnh Khổng Hi Nhan, ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Khổng tỷ, chị thật rộng lượng."
Rộng lượng?
Nàng nhưng không hề rộng lượng.
Khổng Hi Nhan cũng không giải thích với Phó Thu, chỉ là thu tầm mắt lại. Lát sau, nhân viên trang điểm đến giúp nàng xong, tiếp tục muốn quay.
Phân cảnh chờ quay là Lâm Lương đã thu thập được chứng cứ, chuẩn bị vào cung, không ngờ Tả tướng đã sớm phát hiện, ngược lại tố giác Lâm Lương.
Hoàng đế chịu áp lực của Tả tướng, bất đắc dĩ bắt giữ Lâm Lương, chuẩn bị thẩm vấn.
Trong truyện, đây là mưu kế của Hoàng đế với Lâm Lương nhưng Sở Thiên không biết chuyện đó, nàng thấy Lâm Lương bị nhốt vào ngục giam, trong lòng như lửa đốt, gấp đến độ chuẩn bị đột nhập nhà lao trong đêm.
Nhưng không biết rằng người của Tả tướng cũng có kế hoạch diệt trừ Lâm Lương, chuẩn bị để hắn chết trong ngục. Nếu như Sở Thiên đi, sẽ ảnh hưởng kế hoạch của Hoàng thượng.
Vì thế, không được phép đi.
Mùa đông gió lạnh, Sở Thiên mặc đồ đơn bạc đứng trong đình, lát sau tiểu nha hoàn chạy tới, ghé tai nàng nói: "Tiểu thư, đã chuẩn bị kỹ càng."
Sở Thiên gật đầu: "Đi thôi."
Vừa chuẩn bị đi liền thấy phụ thân nàng -Hữu tướng- vẻ mặt trầm trọng đi đến. Sở Thiên khẽ nhíu mày, vẫn cúi đầu hô: "Phụ thân"
Hữu tướng đứng trước mặt nàng, mặt nghiêm nghị, âm thanh trầm thấp: "Chuẩn bị đi đâu?"
Sở Thiên vẻ mặt như thường, giọng nói như gió thoảng: "Không có, con chuẩn bị về phòng."
"Về phòng?"
"Về phòng nào?"
"Thiên Thiên, đừng tưởng ta không biết con muốn làm gì."
Sở Thiên bị vạch trần cũng không lúng túng, lưng vẫn thẳng tắp, dáng vẻ tự nhiên.
"Nữ nhi không biết phụ thân lời này có ý gì."
Hữu tướng mạnh mẽ vứt y phục dạ hành vào người nàng: "Không biết?"
"Được lắm, nữ nhi của ta tài cán thực sự đây, còn có thể lừa gạt ta."
Sở Thiên thoáng nhíu mày, liếc nhìn nha hoàn bên cạnh, Hữu tướng mở miệng: "Con không cần nhìn người khác, là ta xếp ám vệ bên cạnh con."
"Phụ thân!"
Sở Thiên không thể tin tưởng hô một câu, sau đó có chút ảo não: "Người xếp ám vệ bên cạnh con làm gì?"
"Coi con thành giặc sao?"
Hữu tướng nhìn nàng dáng vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh liền tức giận, hắn đã già mới có con, phu nhân đi trước, trong phủ không có nữ quyến, hắn đối với Sở Thiên tất cả là đau lòng cùng sủng ái, vốn sợ nàng thị sủng mà kiêu, không nghĩ tới tính tình của nàng càng lúc càng giống hắn khi còn trẻ. Cũng cực kỳ thông tuệ.
Hắn rất vui mừng, vì lẽ đó rất nhiều chuyện bình thường sẽ tùy ý nữ nhi.
Thế nhưng chuyện hôm nay, nàng tuyệt đối không thể đi.
Nếu đi sẽ chỉ có hai kết cục.
Hoặc là bị coi thành người của Tả tướng, bị giết tại chỗ.
Hoặc là sẽ phá hỏng kế hoạch của Hoàng thượng, sau đó cũng khó bảo toàn.
Đừng nghĩ Bệ hạ bình thường rất bảo vệ Thiên Thiên nhưng chuyện diệt trừ Tả tướng là tâm nguyện nhiều năm của Người. Nếu bị Thiên Thiên phá hư, chỉ sợ người làm phụ thân này cũng không giúp được nàng.
Vì thế, không được phép đi.
Mặt khác, những lời này hắn không thể nói ra. Ai mà biết được tai mắt của Tả tướng có bao nhiêu, vạn nhất trong quý phủ của hắn cũng có, vậy thì nguy to.
Vì thế hắn lạnh mặt, bức Sở Thiên: "Không được phép đi."
"Người đâu, đưa tiểu thư về phòng. Không có lệnh của ta, không được để nó rời khỏi phòng nửa bước."
Sở Thiên trợn mắt, cắn răng hô: "Phụ thân!!!"
Hữu tướng nhìn những người khác: "Còn đứng đó? Để ta nói thêm lần nữa sao!!!"
Hắn rất ít khi phát hỏa, hiện tại dáng vẻ giận dữ khiến mọi người kinh hãi, vội vã lôi kéo Sở Thiên.
Sở Thiên giãy dụa không chịu, dứt khoát nói một câu: "Phụ thân, người không cho con đi, con sẽ chết cho người xem!"
"Chat..!"
Một tiếng bàn tay lanh lảnh đánh vào mặt Khổng Hi Nhan, những người xung quanh bao gồm cả Tôn đạo đều sửng sốt. Phân cảnh này nguyên bản sắp xếp không phải tát thật, chỉ cần giả vờ một chút, ai cũng không ngờ Hà lão đột nhiên tát mạnh như vậy.
Hà lão vẫn nghiêm mặt không nói một lời, Khổng Hi Nhan chỉ run lên một khắc liền rất nhanh hồi thần diễn tiếp, tâm Tôn đạo đều treo lên, tất cả mọi người lau mồ hôi.
"OK!"
Tôn đạo vừa hô ok liền nghe đến Hà lão nói với Khổng Hi Nhan: "Xin lỗi Khổng tiểu thư, cảnh quay vừa rồi, tôi chẳng qua cảm thấy đánh thật sẽ có hiệu quả hơn."
"Chưa kịp thương lượng với cô, xin lỗi."
Hà lão liên tiếp nói hai câu xin lỗi, Khổng Hi Nhan nhưng nhìn thấy xem thường phát ra từ mắt hắn, thái độ xin lỗi cũng hời hợt.
Khổng Hi Nhan vừa mới mở miệng: "Không có..."
"Khổng ty..!"
Phó Thu cấp tốc chạy đến bên cạnh nàng: "Nhanh để em nhìn coi."
Phó Thu nhìn thấy dấu bàn tay rõ ràng trên má Khổng Hi Nhan, căm tức nói với Hà lão: "Hà lão, ngài đây là ý gì?"
"Nếu Khổng tỷ bởi vì cái tát của ngài không thể quay tiếp, ngài đây cần bồi thường Tôn đạo, vẫn là phải bồi thường chúng ta Khổng tỷ?"
"Hơn nữa, ngài tự ý làm chủ, có quá đáng quá không vậy?"
Phó Thu như có lửa đốt, huyên náo nói một trận, Hà lão vẫn bình chân như vại đứng nơi đó, phảng phất một chữ cũng không lọt tai.
Liền ngay cả Tôn đạo đều phải nể mặt hắn vài phần. Danh tiếng Hà lão trong giới kỳ thực vô cùng tốt, hình tượng vĩ đại, chuyên nghiệp, thậm chí mấy lần bị bệnh vẫn đi quay phim, mặc kệ nóng lạnh ra sao, trước giờ luôn tự mình thực hiện cảnh quay, không cần người đóng thế.
Vì lẽ đó, Hà lão gần như không có người ghét.
Hơn nữa cháu gái hắn là Hà Vi, hiện tại là đại minh tinh, lưu lượng ổn định, chỉ cần cô đi tới đâu cũng có thể chiếm hot search cả ngày, nhân khí nữ diễn viên xếp thứ hai đây. (Nữ diễn viên có độ nổi tiếng đứng thứ 2)
Rồi thì, cháu rể cũ trước đây, Ngụy Diễm, hiện tại hot bỏng cả tay, nổi tiếng toàn quốc, được đề cử 'Nam chính xuất sắc nhất', nếu không có gì xảy ra hắn chính là Ảnh đế năm nay.
Vì thế, ngay cả Tôn đạo cũng không dám lên mặt với Hà lão.
Khổng Hi Nhan kéo tay Phó Thu, không cùng Hà lão tranh cãi nữa, Phó Thu tức giận nói nhỏ, vẫn cứ bất bình, thế nhưng cô rất nhanh nhận ra, mọi người trong trường quay đều không ai dám đi đến, đại gia đều là ánh mắt ngồi xem kịch hay.
Liền ngay cả người bình thường ra vẻ thân thiết với Khổng tỷ như Tiêu Thừa cũng chỉ đứng nhìn.
Phó Thu không khỏi buồn bực.
Nhưng cũng không nói gì nữa.
Vẫn là Khổng tỷ nói đúng, trong giới giải trí này cần nói ít làm nhiều.
Quá mấy phút sau, Tiêu Thừa cầm một cốc nước ấm đi đến, đưa cho Khổng Hi Nhan: "Khổng tỷ vừa rồi không sao chứ, em muốn đến nhìn một chút nhưng bị Cố Linh gọi bàn kịch bản."
Khổng Hi Nhan nhận lấy cốc nước từ tay hắn, miệng mỉm cười: "Tôi không sao."
Tiêu Thừa nhìn phía Hà lão, lại nói với Khổng Hi Nhan vài câu, thấy Khổng Hi Nhan không có lưu ý lắm, hắn nhún vai đi về phía trợ lý.
Cách đó không xa, Ngô Thanh cười trên nỗi đau của người khác, bên tai Cố Linh nói: "Tát thật hay! Tôi nghĩ sau này chỉ cần Hà lão ở đây, Khổng Hi Nhan làm sao ra vẻ, cái này 'hả giận' xem ra không thiếu được."
Ngô Thanh đầy mắt hưng phấn, cứ như người ra tay là cô ta chứ không phải Hà lão. Cố Linh ngựa lại bình tĩnh hơn nhiều, có chút lo lắng hỏi: "Này nhỡ may bị người khác truyền đi..."
Ngô Thanh nghiêng mặt nhìn cô: "Đừng lo, coi như đưa tin, mọi người cũng sẽ tán thưởng Hà lão thật chuyên nghiệp. Nói đến, coi như biết hắn cố ý, hắn vẫn là trưởng bối, năm đó Hà Vi gặp chuyện, hắn hiện nay thay cô ấy xả giận, có gì không đúng."
Cố Linh lúc này mới gật gù, nhíu mày: "Cũng đúng."
Mọi người trong trường quay nhìn Khổng Hi Nhan bằng ánh mắt khác nhau, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến nàng. Nàng vẫn ngồi trước bàn trang điểm, cảnh quay tiếp theo, là nàng chống đối Hữu tướng, hai người xảy ra tranh chấp, Hữu tướng ném cây trâm cài mà Lâm Lương tặng nàng xuống ao nhỏ, Sở Thiên liều mạng nhảy xuống nước tìm.
Khổng Hi Nhan chỉ cần diễn phần đầu là được, nhảy cầu sẽ có diễn viên đóng thế. Thời tiết hiện tại quá lạnh, Tôn đạo lo lắng Khổng Hi Nhan nhảy cầu sẽ bị cảm, làm lỡ quá trình quay phim. Hơn nữa dạ dày Khổng Hi Nhan không tốt lắm, không thể chịu lạnh, cho nên mới sắp xếp đóng thế.
Đến khi Khổng Hi Nhan trang điểm thay đồ xong đi đến bên cạnh Tôn đạo thì Quách Nhất Tích đột nhiên nói một câu: "Tôn đạo, kia là diễn viên đóng thế sao?"
Diễn viên đóng thế là một cô gái cao tương đương Khổng Hi Nhan, đã hóa trang xong đứng một bên đợi.
Tôn đạo nghe Quách Nhất Tích hỏi nghiêng đầu nhìn: "Ừ"
Quách Nhất Tích đáy mắt đầy hứng thú: "Nhưng em nhớ Hi Nhan không thích dùng đóng thế, hơn nữa diễn xuất của Hi Nhan tốt như vậy, đóng thế làm sao diễn được?"
Khổng Hi Nhan nhàn nhạt mở miệng: "Quách tỷ yên tâm, chỉ là diễn tình tiết nhảy cầu, không đáng ngại."
Hà lão nghe được bọn họ đối thoại lạnh lùng hừ một tiếng: "Chỉ là? Thật không biết mấy người làm diễn viên để làm gì, nhảy xuống nước cũng phải có đóng thế, coi chính mình là công chúa gặp nạn à? Sao? Cảm thấy bộ phim này chưa đủ bê bối, cần nhiều tiếng xấu hơn hả?"
Hắn rất ít khi nói ra ý kiến như vậy.
Bởi vì đóng thế cũng là một nghề nghiệp, tuy hắn chưa từng dùng đóng thế nhưng hắn tôn trọng nghề này. Hiện tại trào phúng cũng chỉ vì tức giận Khổng Hi Nhan.
Quách Nhất Tích cùng Hà lão kẻ tung người hứng: "Đúng vậy, Hi Nhan, em xem hôm nay cũng không lạnh, vẫn là đừng dùng đóng thế, bằng không hình tượng trên mạng mấy ngày nay sẽ hỏng mất."
"Tiếng xấu tiểu tam mới qua đi, lại thêm việc đóng phim không chuyên nghiệp, nếu dùng đóng thế không chừng bị người đâm sau lưng đây."
Lúc ả nói đến tiểu tam hai chữ thì liếc nhìn về phía Hà lão, chỉ thấy Hà lão hừ một tiếng, ánh mắt khinh bỉ cũng không thèm nhìn Khổng Hi Nhan.
"Đúng a Khổng tỷ, em cũng thấy không nên dùng đóng thế. Diễn xuất của chị đẳng cấp như vậy, vạn nhất bị diễn viên đóng thế diễn hỏng thì sao? Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên từ khi chị quay lại showbiz nha."
Ngô Thanh đứng bên cạnh Quách Nhất Tích, nói xong còn không quên nhìn Quách Nhất Tích cười cười.
Hai người họ tựa như cùng lên kế hoạch tính toán Khổng Hi Nhan.
Chỉ là câu nói của họ, không ảnh hưởng đến Khổng Hi Nhan nhưng lại khiến cho Tôn đạo nhăn mày. Từ khi công chiếu 'Phá kén' đến nay, trên mạng phản ứng không tệ, hắn biết công lớn nhất chính là nhờ Khổng Hi Nhan.
Diễn xuất nhập tâm, đem Sở Thiên trong sách bước ra đời thực.
Tuy rằng hôm nay chỉ là một tình tiết nhảy xuống ao nước, vạn nhất thật sự như Quách Nhất Tích nói, bị người tính toán, cố ý bôi đen tạo tiếng xấu, cái kia về sau chắc chắn sẽ không có hiệu quả tốt.
Tôn đạo nghĩ ngợi đi đến bên cạnh Khổng Hi Nhan nói: "Khổng tiểu thư, tôi thấy, phân cảnh này, vẫn là diễn viên thật đóng được không?"
Khổng Hi Nhan nói đến cùng cũng là người của thư ký Chu, Tôn đạo cũng không dám làm càn như Hà lão, vẫn đưa ra thương lượng.
Hắn nhíu mày có thể kẹp chết một con ruồi đang bay, mặt đầy khó xử, Khổng Hi Nhan nhìn hắn biết rằng nếu nàng kiên quyết dùng đóng thế cũng không phải là không thể.
Nhưng sau nay, e là Tôn đạo sẽ cho mình vô số tiểu hài xuyên, dù sao hắn mới là đạo diễn mà nàng chỉ là một diễn viên.
(*) tiểu hài xuyên: nghĩa đen là cố tình giảm kích cỡ của đôi giày, khiến người đi khó chịu hoặc không thể đi được. Nghĩa bóng là những người có quyền thế dùng ảnh hưởng để làm khó người khác, bôi nhọ, bắt bẻ...
Nghĩ ngợi thật lâu, Khổng Hi Nhan gật gù: "Được"
Tôn đạo lúc này mới giãn lông mày, cười cười: "Vậy quyết định như thế!"
Khổng Hi Nhan hít một hơi, đi tới bên cạnh Hà lão, chờ câu "action"
Hà lão híp mắt liếc nàng, mặt đầy khinh bỉ.
Tuy rằng thời điểm rơi xuống nước nàng đã có chuẩn bị nhưng vẫn bị nước lạnh làm đông cứng mặt mày. Nước tháng mười một lạnh thấu xương, nàng chỉ mặc váy yếm mỏng, vừa nhảy xuống cả người liền nổi da gà, bụng co thắt lại vì lạnh.
Sắc mặt nàng trắng bệch, nước lạnh lan tỏa, hàn khí phủ kín từ đầu đến chân.
Khổng Hi Nhan ở trong nước run cầm cập.
Thế nhưng Tôn đạo vẫn không hô "OK"
Nàng cũng hết cách, cắn răng ngâm mình trong nước. Nước lạnh làm đầu óc nàng choáng váng, nhiệt độ trên người bắt đầu giảm, hít thở khó khăn.
"Cut.. cut...cut!"
Tôn đạo gào to ba tiếng, Khổng Hi Nhan rốt cuộc lao lên trên mặt nước, liều mạng hô hấp, Phó Thu đã sớm canh chừng bên ao, kéo Khổng Hi Nhan, choàng khăn cho nàng. Tôn đạo một bên bực bội nói Hà lão: "Hà lão, vừa rồi ông nên biểu hiện vẻ mặt sốt ruột, tại sao lại cười chứ???"
Tuy rằng Tôn đạo biết Hà lão muốn chỉnh Khổng Hi Nhan, thế nhưng cái tát vừa nãy là đủ rồi, giờ hắn còn muốn giở trò nữa.
Hà lão cúi đầu: "Xin lỗi, chúng ta quay lại một lần."
Tôn đạo hùng hổ phát tiết một trận liền quay đầu đi lại ghế đạo diễn. Phó Thu đưa Khổng Hi Nhan đi thay đồ, trang điểm lại lần nữa, mới vừa đứng ở cạnh ao liền nghe đến tiếp bốp bốp vang lên.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn sang.
Tôn đạo còn chưa kịp phát hỏa hỏi xem xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu lên đã thấy Trì Vãn Chiếu cười như không cười đứng đó không xa, vẫn là dáng vẻ lần trước.
Thân thể hơi nghiêng nghiêng vì gió thổi mạnh, cô mặc áo khoác nâu nhạt, dưới chân là giày cao gót tám phân, nhan sắc không thua kém bất cứ nữ diễn viên nào ở đây, vai nhỏ eo thon, khí chất xuất chúng.
Mắt phượng Trì Vãn Chiếu nheo lại, nhìn về phía người có khuôn mặt tái nhợt cách đó không xa, thu lại vẻ mặt cười như không cười, lạnh lùng nói: "Khổng tiểu thư quả nhiên rất chuyên nghiệp, nhưng mà khả năng diễn xuất xem ra có tiếng mà không có miếng đây."
Sắc mặt Trì Vãn Chiếu âm trầm lạnh lùng, nhất thời không khí bốn phía đều như đông lạnh mấy phần, trường quay rộng lớn câm như hến, không ai dám phát ra tiếng động.
Thư ký Chu đứng sau lưng cô, trên mặt là nụ cười ôn hòa, nhưng hàn quang dưới mắt kính không che được, anh liếc Hà lão một cái rồi cụp mắt cúi đầu.
Khổng Hi Nhan bình tĩnh nhìn Trì Vãn Chiếu, không bởi vì lời của cô mà tức giận, khuôn mặt tươi cười vì vừa nhảy xuống nước lạnh vẫn tái nhợt, đôi mắt vừa đen vừa sáng, trang điểm nhẹ nàng tăng thêm sự mềm mại nhu hòa.
Ánh mắt hai người vừa chạm cái liền tách ra.
Vẻ mặt mọi người tuy khác nhau, nhưng trong mắt không giấu được hứng thú, tư thế chuẩn bị xem trò vui.