Chương 60
Lúc Ôn Mạt Uyển đi tới phòng bếp, thì phát hiện phòng bếp vốn gọn gàng ngăn nắp giờ thì lộn xộn hết, tủ lạnh được mở ra, tầng trên đựng các nguyên liệu nấu ăn cũng mở toan, ngăn kéo đựng rau củ cũng được mở ra, cá đựng ở ngăn đông lạnh cũng bị hở ra nửa cái đuôi, cửa tủ chén thì mở rộng, chén dĩa để lung tung trên bàn, điểm chết người chính là vòi nước vẫn còn chảy ào ào, rất nhanh sẽ bị tràn ra ngoài.
Lê Phi Yên thì dựa vào cạnh bàn, vẻ mặt vô tội nhìn Ôn Mạt Uyển vội vã đi tới.
"Em xin lỗi." Lê Phi Yên trái lo phải nghĩ, vẫn quyết định thành thật nhận sai.
Ôn Mạt Uyển không thèm để ý Lê Phi Yên giải thích cái gì, chỉ đến gần nhẹ giọng hỏi: "Bị thương chỗ nào?"
Lê Phi Yên giật giật khóe miệng, cũng không giống định nói cho Ôn Mạt Uyển biết, Ôn Mạt Uyển không hề hỏi, tỉ mỉ quét mắt một lần, quay đầu hỏi A Linh: "Xảy ra chuyện gì?"
A Linh xem nhẹ ánh mắt của Lê Phi Yên, nói: "Lê tiểu thư bị thương ở chân."
Ôn Mạt Uyển ngồi xổm xuống, kéo ống quần Lê Phi Yên lên, quả nhiên thấy một vết máu thật dài, miệng vết thương không tính là sâu lắm, nhưng vì cắt vỡ lớp da bên ngoài thoạt nhìn cũng làm lòng người rất cả kinh, Ôn Mạt Uyển từ kinh ngạc chuyển sang giận hờn: "Tại sao lại không cẩn thận vậy?"
Ngữ khí Lê Phi Yên vừa ủy khuất vừa ai oán: "Định làm bữa sáng cho chị đó, ai biết lại biến thành như vậy..."
Ôn Mạt Uyển mở hộp thuốc, lấy chai cồn và bông thấm vết thương ra, cúi đầu nhìn miệng vết thương nói với Lê Phi Yên: "Không sao hết." Dừng một chút rồi nói tiếp: "Qua đây ngồi, giơ chân lên cho chị."
Âm thanh Ôn Mạt Uyển nhẹ nhàng sâu kín, Lê Phi Yên còn chuẩn bị giải thích cái gì nữa, nghe cô nói như vậy thì không tự chủ ngoan ngoãn bước tới ghế ngồi, đêm chân để lên đầu gối Ôn Mạt Uyển.
Lại nghe Ôn Mạt Uyển nói tiếp: "Chắc sẽ đau, ráng nhịn một chút."
Lê Phi Yên gật gật đầu, chuẩn bị sẵn sàng cho dù đau như thế nào cũng cắn răng nhịn đau, nhưng khi cồn chạm vào miệng vết thương thì ngay chớp mắt đó vẫn nhịn không được kêu lên, đồng thời cũng cảm giác được Ôn Mạt Uyển dừng động tác lại, Lê Phi Yên nhịn xuống đau rát, vừa lắc đầu vừa nói: "Không có sao, em không đau."
Mặt cũng vo thành một đống còn nói không đau, Ôn Mạt Uyển nhớ lại, lúc hai người ở trong thang máy, Lê Phi Yên đã nói thổi thổi vào vết thương sẽ bớt đau, nên lập tức cúi đầu kề gần miệng vết thương thổi thổi, rồi ngẩn đầu nhìn Lê Phi Yên hỏi: "Còn đau không?"
Đau cũng nhất định phải nhịn xuống, Lê Phi Yên lắc lắc đầu.
Quá trình bôi thuốc tuy gian nan nhưng cuối cùng cũng hoàn thành, Ôn Mạt Uyển lại lưu loát đơn giản băng bó cho Lê Phi Yên, Lê Phi Yên mang dép lê, đi tới đi lui cũng không quá khó khăn.
Công việc kế tiếp chính là thu thập tàn cuộc do nàng gây ra, Lê Phi Yên nhặt lên bó rau bị nàng làm rớt, trong lòng tự nhủ: "Bây giờ nên làm cái gì đây?"
Ôn Mạt Uyển cũng thu dọn hộp thuốc, cẩn thận rửa sạch tay rồi nói: "Chỗ này giao cho A Linh đi, chị dẫn em ra ngoài."
A Linh lễ phép cười cười: "Đúng đó, Lê tiểu thư, em sẽ phụ trách xử lý, chị đi nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Lê Phi Yên vẫn lưu luyến: "Nhưng còn bữa sáng..."
Ôn Mạt Uyển nắm tay nàng đi ra ngoài được vài bước, vừa đi vừa nói: "Chúng ta có thể đi ăn ngoài ăn."
"Muốn ăn cái gì?" Ôn Mạt Uyển lái xe đi vào nội thành: "Góc đường có Starbucks." Hầu như Ôn Mạt Uyển rất ít ăn điểm tâm ở ngoài, nên không có kinh nghiệm, bây giờ cô nghĩ đơn giản nhất chính là đi ăn đồ Tây, vừa gọn lại vệ sinh.
Lê Phi Yên nhìn Ôn Mạt Uyển lái xe, trong lòng biết cô đã xác định chỗ đến rồi, cũng không có biện pháp, đúng là Ôn gia đã quá chiều chuông Đại tiểu thư này rồi, bình thường nơi cô có thể gặp nhiều vi khuẩn nhiều nhất chính là không khí, trong nhà sạch sẽ có thể so sánh với bệnh viện, ga giường gối mềm hầu như mỗi ngày đều thay đổi, quần áo tuyệt đối không bao giờ có mùi, Lê Phi Yên cũng không biết như vậy có gì không tốt, nhưng cách sống như vậy hình như sẽ thiếu đi nhiều lạc thú.
"Em dẫn chị tới chỗ khác ăn được không?" Lê Phi Yên cười tủm tỉm nói. Vì duy trì body, Lê Phi Yên đối với mỹ thực cũng không ham thích gì, bất quá nàng chú ý nhất chính là bữa sáng.
Ôn Mạt Uyển nhìn nhìn Lê Phi Yên trả lời: "Có cái gì ăn ngon?" Chủ yếu là bộ dáng khi Lê Phi Yên nói nhìn rất mê người, Ôn Mạt Uyển cảm thấy rất có ý tứ.
Lê Phi Yên nói: "Ở ngay phía trước thôi, quẹo trái một chút sẽ có chỗ đậu xe. Chỗ em dẫn chị tới, không thể lái xe được, chúng ta đi bộ."
Giữa nội thành phồn hoa, có một con phố bán rất nhiều điểm tâm, lần đầu tiên Ôn Mạt Uyển biết một chỗ như thế này, rất rộn ràng, tuy rằng nhìn có chút lộn xộn, nhưng loại bận rộn này vào lúc sáng sớm quả thật nhìn rất có sức sống, không khí cũng rất thoải mái.
Lê Phi Yên nhìn Ôn Mạt Uyển bình tĩnh nhu hòa, thì biết cô không ghét, trong lòng nàng mừng thầm, nàng dẫn Ôn Mạt Uyển đi vào một quán nhỏ, trong tiệm có rất nhiều người, Lê Phi Yên nhìn xung quanh, nhìn vào tận bên trong còn một cái bàn dành cho hai người, lập tức nắm tay Ôn Mạt Uyển đi vào. Hai người ngồi xuống, Lê Phi Yên mới cười hì hì nói: "Chỗ này sinh ý tốt lắm, chị thấy có nhiều người tới ăn như vậy là biết có đồ ngon rồi."
Ôn Mạt Uyển cười: "Có cái gì khó lường mà làm cho em vui dữ vậy?"
Hai người đang nói chuyện thì chủ tiệm đi tới nhiệt tình chào hỏi: "Hai tiểu thư muốn ăn cái gì?" Mọi người trong tiệm nhìn rất vội vã, người đi làm, học sinh, bây giờ xuất hiện hai mỹ nữ nhàn nhàn làm người ta rất khó xem nhẹ.
Lê Phi Yên lấy thực đơn đưa qua cho Ôn Mạt Uyển: "Qua cầu thước tuyết a, chị nhìn xem muốn ăn cái gì!"
Ôn Mạt Uyển cúi đầu xem thực đơn, đủ loại điểm tâm, có nhiều thứ cũng lần đầu cô nhìn thấy, cũng không rõ cái nào với cái nào, đơn giản nói với Lê Phi Yên: "Em chọn đi."
Lê Phi Yên cười rộ lên: "Được, để em chọn." Nhận thực đơn xem từ trên xuống, nhìn chủ tiệm rồi chỉ vào thực đơn: "Cho tôi món này đi."
"... Tình lữ song phần?" Chủ tiệm vui vẻ tươi cười, hỏi lại.
Lê Phi Yên thúc giục: "Đúng, hết rồi sao? Chúng tôi rất đói bụng."
Chủ tiệm xấu hổ, gật đầu, xoay người đi, làm bộ ho khan, dừng một chút, quay lại nói: "Thật xin lỗi, chờ một chút, sẽ có ngay."
Cuối cùng hướng vào phòng bếp nói lớn: "Tình lữ song phần, nhanh lên nhe."
Lê Phi Yên hỏi Ôn Mạt Uyển: "Không tức giận nhe."
Ôn Mạt Uyển mỉm cười: "Em rất nghịch ngợm."
Ôn Mạt Uyển ngồi ngay ngắn đón nhận ánh mặt trời chiếu rọi tứ phía, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cho dù tiếng động xung quanh có ồn ào cỡ nào, thì cô vẫn xinh đẹp tao nhã, Lê Phi Yên kèm lòng không được nhìn tới ngẩn người, Ôn Mạt Uyển hỏi: "Nhìn cái gì, ánh mắt si mê như vậy?"
Chân Lê Phi Yên ở dưới bàn nhẹ nhàng chạm vào chân Ôn Mạt Uyển, nói: "Chị rất đẹp."
Ôn Mạt Uyển cười cười dời đi tầm mắt nhìn ra bên ngoài, mọi người đi qua đi lại rất vội vã, trong tay một số người cầm điểm tâm của mình, Ôn Mạt Uyển đột nhiên nhìn tới một quầy hàng có người đưa lưng với phía cô, đứng không hề nhúc nhích.
Hắn hình như đang mua cái gì đó, nhưng lại không thấy chọn cái gì, hình như đang nói gì với chủ quầy hàng, vừa lúc đi tới đây, ngay góc đường hình như cô cũng thoáng thấy người này, cũng giữ một khoảng cách không gần không xa.
Ôn Mạt Uyển cảm thấy rất kỳ lạ, bất quá đúng lúc đồ ăn được mang lên, nên cô dời đi lực chú ý, nhìn Lê Phi Yên vui vẻ làm mẫu trước, gắp bỏ vào chén, tưới nước chấm lên, bỏ thêm chút rau, rồi đưa qua cho cô.
Nếu như nói mì phở, Ôn Mạt Uyển ăn thử nhiều nhất ở Italy, đối mặt đồ ăn vặt truyền thống thì không có tiếp xúc.
Lê Phi Yên nhìn dáng vẻ Ôn Mạt Uyển ăn, thì biết hợp khẩu vị cô, nàng cười khanh khách, cắn đũa nhìn Ôn Mạt Uyển: "Nhìn chị ăn rất ngon, em thấy rất thỏa mãn."
Ôn Mạt Uyển để đũa xuống, dùng giấy ăn lau khóe miệng, hỏi: "Chỉ nhìn chị ăn, em không ăn sao?"
Lê Phi Yên cũng để đũa xuống: "Em ăn rồi."
Ôn Mạt Uyển cười cười: "Ăn ngon lắm, cám ơn em."
Lê Phi Yên vừa gọi tính tiền vừa nói: "Sau này không cần nói cám ơn với em."
Ôn Mạt Uyển hỏi: "Tại sao?"
Lê Phi Yên nhìn cô trả lời một cách thản nhiên: "Giữa hai người yêu thương nhau, không cần cám ơn hay xin lỗi, như khách sáo với người lạ, chị luôn luôn nói với em những lời này, là không đặt em vào lòng." Kỳ thật Lê Phi Yên biết Ôn Mạt Uyển đối với nàng như vậy chỉ là lễ phép mà thôi, nhưng Lê Phi Yên muốn vì cô làm một chút thay đổi, Ôn Mạt Uyển rất lạnh lùng, nếu thay đổi một chút sẽ làm nàng càng say mê.
Quả nhiên Ôn Mạt Uyển nói: "Em đừng hiểu lầm, đây chỉ là thói quen thôi."
Lê Phi Yên không thuận theo cũng không buông tha: "Vậy chuyện ngày hôm qua, chị có phải cũng muốn nói cám ơn với em không?"
Ôn Mạt Uyển nghi hoặc: "Chuyện gì?"
Lê Phi Yên mở to hai mắt, xác định Ôn Mạt Uyển không phải giả bộ không biết, lúc này mới tiến sát với cô hơn, ái muội thổi nhẹ bên tai cô: "Chuyện này."
Ngay lúc Lê Phi Yên tiến sát vào, Ôn Mạt Uyển lập tức hiểu được Lê Phi Yên nói tới chuyện gì, tâm rung lên vì bị Lê Phi Yên đùa giỡn, Ôn Mạt Uyển cố gắng làm mình bình tĩnh, trừng mắt nhìn nàng nói: "Đừng làm rộn."
Lê Phi Yên vẫn luôn nghẹn, nhìn Ôn Mạt Uyển nghiêm trang chững chạc, bị đùa giỡn nhưng bộ dáng không thể phản kháng nhìn rất dễ thương.
Ôn Mạt Uyển không hề để ý nàng, đi thẳng tới bãi đậu xe, Lê Phi Yên chậm chậm rì rì đi sau lưng cô, chờ hai người đi tới xe, Ôn Mạt Uyển mới dừng bước lại, tiết tấu đều đều của giày cao gót cũng im bặt, Lê Phi Yên biểu môi, hai tay xỏ vào túi áo khoắc, nhìn rất đáng yêu, nghiêng đầu hỏi: "Sao còn không lên xe?"
Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên liếc mắt một cái, duỗi tay ra nắm thắt lưng nàng, không đợi nàng phản ứng, Ôn Mạt Uyển liền kéo nàng sát vào người mình, đồng thời từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn vừa thuần khiết vừa giống yêu nghiệt.
"Chị... Chị muốn làm gì?" Lê Phi Yên giật mình, Ôn Mạt Uyển bị nàng chọc ghẹo nên tức giận, bây giờ muốn trả thù sao?
Ôn Mạt Uyển không nói, chỉ cúi đầu chậm rãi tiến sát vào Lê Phi Yên, cho tới khi mặt hai người gần như sát vào nhau.
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên Ôn Mạt Uyển chủ động hôn nàng, nhưng giây phút này lòng Lê Phi Yên như có con nai chạy loạn, nàng vô cùng chờ mong nụ hôn này.
Lê Phi Yên bị Ôn Mạt Uyển ôm, thuận theo nhắm hai mắt lại.
Nàng đang chờ đợi đôi môi mềm mại của Ôn Mạt Uyển, nhiệt độ ấm áp truyền qua.
Nhưng mà cái gì cũng không có, nàng mở mắt, thấy Ôn Mạt Uyển buông tay đang ôm eo nàng ra, sau đó âm thanh chốt cửa xe vang lên.
Lê Phi Yên mở to hai mắt, từ cửa kính nhìn vào trong, thấy Ôn Mạt Uyển đang nhịn được cười, cô cũng nghiêng đầu nhìn nàng.
Quá rõ ràng, nàng bị Đại tiểu thư chơi ác.