Chương 159 & 160
"Nói! Cận Thế Phong, có phải là anh đúng không, là anh đã làm như vậy đối với Lam Lam, có phải chính anh đã đâỷ Lam Lam xuống lầu phải không!!!" Trần Mạt tức giận quát Cận Thế Phong.
Cận Thế Phong cũng không chút khách khí, tức giận mà trả lời cô một câu,"Cô đang nói khùng điên cái gì!! Tôi sao có thể làm như vậy với Lam Lam, không phải do tôi làm."
"Hừ! Lời nói của anh tôi không tin, nếu không phải anh, Lam Lam làm sao có thể thành cái dạng này!!" Trần Mạt tiếp tục cùng Cận Thế Phong tranh cãi.
"Mạt Mạt!!" Yên Lam thấp giọng kêu,"Cậu không cần đoán, Thế Phong không có đẩy mình xuống lầu, tất cả đều do chính mình không cẩn thận mới xảy ra chuyện."
Trần Mạt hổn hển trừng mắt nhìn Yên Lam liếc một cái,"Đều đã qua rồi, Lam Lam!! Cậu đến bây giờ vẫn còn muốn nói giúp Cận Thế Phong?!!"
"Mình nói là sự thật, Mạt Mạt, cũng không muốn giúp anh ta thoát tội, nhưng thật sự anh ta không có đẩy mình xuống lầu !!"
Yên Lam tay cầm khăn giấy, lau hết nước mắt trên mặt, cố gắng bình tĩnh nói, "Mình không phải là nói giúp anh ấy, cũng không phải giúp anh ấy thoát tội, mình chỉ muốn kể lại tình huống lúc đó là như thế nào mà thôi."
Trần Mạt nghe Yên Lam đã nói như vậy, liền bất đắc dĩ thở dài, không cùng nàng tranh luận nữa,"Vậy Lam Lam, cậu hiện tại muốn làm gì? Về sau như thế nào? Có tính toán gì chưa?"
Yên Lam nghe Trần Mạt nói, ngây ngẩn cả người, qua một hồi lâu, mới dần dần khôi phục lại, nàng chần chờ nói, "Mạt Mạt, sau khi xuất viện mình có thể đến nhà cậu ở nhờ vài ngày được không?"
Trần Mạt gật gật đầu, nói, "Đương nhiên là có thể, nhưng mà cậu thật sự muốn chuyển ra khỏi nhà Cận Thế Phong sao?"
"Đúng vậy, mình nghĩ kĩ rồi. Trước những việc đã xảy ra, mình không nghĩ sẽ ở lại nhà Cận Thế Phong nữa" Yên Lam nói.
"Anh không chấp nhận." Trần Mạt vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị Cận Thế Phong lớn tiếng rống giận cắt ngang lời.
"Anh không cho phép, Lam Lam, anh không chấp thuận". Cận Thế Phong nổi giận đùng đùng tiến vào,"Anh tuyệt đối sẽ không cho em rời khỏi anh!! Em không có quyền rời khỏi anh, em có biết hay không!!! Anh không cho phép, em có nghe hay không!? Anh không cho phép..!"
Yên Lam nhìn Cận Thế Phong đang tức giận, thản nhiên nói,"Anh không cần phải như vậy, chúng ta đã không có tin tưởng nhau, ai cũng không tin tưởng ai, khi sống cùng nhau chỉ là tra tấn lẫn nhau mà thôi, cho nên chúng ta vẫn là nên chia tay thôi! Gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.
Cận Thế Phong đau khổ nhìn Yên Lam, thấp giọng nói,"Em đã hứa với anh, bất luận như thế nào, hay phát sinh chuyện gì, em cũng không rời khỏi anh!!"
"Anh cũng đã hứa với em vĩnh viễn sẽ không làm cho em khóc, sẽ không lại thương tổn em, kết quả thì sao? Anh đã làm được chưa?" Yên Lam cũng là đồng dạng thương tâm nhìn Cận Thế Phong nói.
"Chuyện xảy ra lần này đều là ngoài ý muốn!" Cận Thế Phong chau mày nhìn Yên Lam, "Huống chi, anh tận mắt thấy em cùng một người đàn ông khác ôm nhau trước cửa nhà, em muốn anh suy nghĩ như thế nào đây? Đây là anh không tin em sao? Chỉ cần là đàn ông, thấy người yêu mình cùng người đàn ông khác ôm nhau, đều sẽ biết ghen, phản ứng của anh như vậy cũng bởi vì anh quá yêu em."
"Tôi đã nói, tôi và anh ấy chỉ là bạn bình thường mà thôi, giữa chúng tôi tuyệt đối không có gì là lén lút cả."
Yên Lam cười tái nhợt, "Hơn nữa, cho dù tôi cùng với người khác yêu đương lén lút cũng sẽ không chọn đứng trước cửa nhà, trốn anh còn không kịp thì làm sao có thể đứng trước nhà anh để cho anh thấy!!"
"Nhưng mà......" Cận Thế Phong giọng khàn khàn hỏi, "Em nói chỉ là bạn bình thường thôi nhưng vì sao lại để cho hắn ôm?"
"Cái ôm đó chỉ là xuất phát là một người bạn an ủi, anh hẳn sẽ không quên thời điểm chúng ta cãi nhau, tâm trạng của tôi không tốt, vừa vặn gặp anh ấy. Khi đó trời đã quá tối nên muốn đưa tôi về nhà, mà cái ôm kia chính là xuất phát từ bạn bè, cũng không có chút mê luyến yêu thương nào".
Nói xong, Yên Lam đột nhiên cười tự giễu, "Tôi cần gì phải nói nhiều như vậy, dù sao anh cũng không tin, vì sao còn không để tôi đi?"
Cận Thế Phong sắc mặt tối lại, cự tuyệt, "Bất luận em nói cái gì, anh cũng không để em rời khỏi anh !! Anh tuyệt đối sẽ không cho em đi !!!"
Yên Lam không để ý đến lí do của Cận Thế Phong, vẫn cố chấp nói tiếp "Dù sao anh cũng đã biết năm đó Triệu Ngọc Văn là bởi vì hiểu lầm mới rời khỏi anh, bây giờ anh cũng đã tha thứ, mà anh vẫn còn yêu cô ấy, như vậy mọi chuyện đều tốt cả? Vậy vừa vặn, tôi là chướng ngại ngăn trở hai người, sẽ không cần anh đuổi tôi tự giác sẽ rời khỏi anh."
Cận Thế Phong nghe những lời Yên Lam nói, nắm chặt cổ tay của Yên Lam nói, "Có anh ở đây em đừng mong rời khỏi! Hơn nữa, Lam Lam, chúng ta hiện tại hiểu lầm rất nhiều, em trước nên nghỉ ngơi chờ thân thể khoẻ lên, anh sẽ từ từ giải thích với em".
Yên Lam nhìn trong mắt của Cận Thế Phong có vạn phần lưu luyến, "Mọi chuyện xảy ra đã không còn gì để nói, chúng ta bây giờ nên chia tay đi!"
Nghe Yên Lam chính miệng nói, Cận Thế Phong vô cùng kinh ngạc, lập tức nổi giận hét lớn, "Em mơ tưởng! Anh nói rồi không để cho em rời đi !!"
Sau đó, hắn đột nhiên xốc chăn của Yên Lam lên, không để ý Yên Lam ra sức giãy dụa "Nếu như vậy anh mang em về nhà, em tuyệt đối không có khả năng rời khỏi anh!!!"
Thấy Cận Thế Phong hành động điên cuồng, Trần Mạt cả kinh kêu lên," Cận Thế Phong, anh đang làm gì vậy!? Bác sĩ nói sức khoẻ Lam Lam bây giờ là không thể xuất viện anh mau buông Lam Lam ra!!" Nói xong, Trần Mạt lấy tay liều mạng đánh bả vai Cận Thế Phong, kéo hắn, muốn ngăn cản hành động của hắn.
Cận Thế Phong quay đầu nhìn Trần Mạt, lạnh lùng nói một câu,"Tôi biết Lam Lam chưa khoẻ, cho nên tôi sẽ dẫn Lam Lam đến bệnh viện tái khám sau cô không cần quan tâm."
Trần Mạt cũng không có nghe Cận Thế Phong giải thích, tiếp tục ngăn cản Cận Thế Phong, nhưng sức của cô làm sao có thể chống nổi Cận Thế Phong? Cho nên, cô cũng không thành công, Cận Thế Phong vẫn như cũ mang theo Yên Lam rời khỏi bệnh viện.
"Anh sẽ không quản được, tôi nhất định sẽ tìm cơ hội rời đi." Yên Lam kiên định ánh mắt nhìn Cận Thế Phong, trong ánh mắt có liều lĩnh quyết định.
Vì những lời này của Yên Lam, Cận Thế Phong liên tục một tuần không có ra khỏi nhà, một tấc cũng không rời mắt khỏi Lam Lam, thậm chí đem toàn bộ công việc trong công ty đều chuyển về nhà làm, ngay cả họp cũng là ở nhà dùng trumtruyen.vn để điều khiển hội nghị. Nếu không làm như vậy Cận Thế Phong sợ rằngLam Lam nói là sẽ làm.
Một ngày nào đó tan sở về nhà, thấy căn phòng trống rỗng, mà bóng dáng khắc sâu trong lòng lại không thấy đâu, nếu như có ngày đó, Cận Thế Phong thừa nhận sẽ không chịu nổi.
Suốt một tuần nay, vô luận Cận Thế Phong làm thế nào với Lam Lam, nàng đều không để ý tới hắn, coi hắn như người vô hình.
Hắn nghĩ mọi cách mong Lam Lam nguôi giận, nhưng là chỉ có ép Lam Lam đến đường cùng, nàng chỉ thản nhiên nói một câu "Tôi không tức giận, với anh bây giờ tôi đã không còn hy vọng, tình cảm của chúng ta đã hết rồi."
Nàng như vậy so với khi tức giận còn nghiêm trọng hơn, đã không thể vãn hồi sao? Cận Thế Phong tình nguyện để Lam Lam giận hắn, ít nhất như vậy trong lòng Lam Lam vẫn có hắn tồn tại.
"Lam Lam, em đừng như vậy đối với anh được không?" Cận Thế Phong khẩn cầu Yên Lam.
"Con không còn, anh chẳng lẽ sẽ không khổ sở sao? Anh và em đau buồn cũng giống nhau, đó cũng là con của anh!" Hắn cẩn thận nói, mong muốn làm cho Yên Lam hiểu được tâm tình của mình cũng là bi thương giống nàng.
"Anh có đau lòng thì bây giờ cũng không còn liên quan đến tôi!!"
Yên Lam lạnh lùng trả lời, Cận Thế Phong trong lòng đau xót, "Lam Lam, anh biết, giữa chúng ta có quá nhiều hiểu lầm, anh biết lần này là anh hiểu lầm em. Nhưng anh cầu xin em, đừng vì những hiểu lầm đó mà phá hủy tình cảm chúng ta không dễ gì có, được không?" Hắn run rẩy khẩn cầu nói.
Yên Lam nhẹ nhàng lắc đầu,"Thế Phong, anh muốn nói tới hạnh phúc trước kia của chúng ta ư, tất cả đều là giả dối, anh chưa từng tin tưởng tôi, về mặt tình cảm, nếu hai người yêu nhau mà không tin tưởng lẫn, thì đoạn tình cảm hạnh phúc căn bản là không thể gắn bó, sẽ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, chỉ khi nở rộ xinh đẹp trong phút chốc sau đó sẽ chóng tàn, còn lại chỉ là bi thương vô tận......"
"Anh sẽ thay đổi, Lam Lam, anh nhất định sẽ thay đổi !!" Cận Thế Phong cam đoan nói, "Lam Lam, em hãy cho em một lần cơ hội đi, anh cần em, anh không thể mất em, em không được rời khỏi anh!!"
Yên Lam ánh mắt đau thương nhìn Cận Thế Phong, nhưng ở ánh mắt nàng làm cho người ta không cảm giác có thần thái, giống như là xuyên thấu qua hắn nhìn đến một nơi xa xăm nào đó, "Đã muộn rồi Thế Phong, đã quá muộn anh biết không?? Lần trước anh cũng là nói như vậy, tôi đã cho anh cơ hội nhưng mà kết quả thì sao? Kết quả chính là mất đi con của chúng ta!!!"
"Không, Lam Lam, em đừng như vậy!!" Cận Thế Phong không tự chủ được kêu lên, ánh mắt mơ hồ củaYên Lam làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, Yên Lam giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất không thấy đâu cả.
Hai tay nắm chặt hai vai Yên Lam, Cận Thế Phong hoang mang nói, "Lam Lam, chúng ta có thể có đứa nhỏ khác, chỉ cần em lại cho anh một cơ hội nữa, chúng ta so với lúc trước sẽ
hạnh phúc hơn."
Yên Lam lấy tay hất hai tay đang để ở vai mình của Cận Thế Phong, mỏi mệt nói,"Thế Phong, anh không cần nói nữa, anh hãy để cho tôi được yên tĩnh...!"
"Lam Lam." Cận Thế Phong vẫn còn muốn nói, nhưng Yên Lam đã quay đầu đi ra phòng, đi về phía vườn hoa.
"Lam Lam." Cận Thế Phong phía sau gọi tên Yên Lam, nhưng nàng không có quay đầu lại.
"Thiếu gia," Một bên * Trương đã đi tới, an ủi nói, "Thiếu gia, cậu hãy để cho Lam tiểu thư
yên tĩnh một chút đi! Muốn vết thương mau khỏi phải cần thời gian. Nếu không, tôi sẽ cùng Lam tiểu thư nói chuyện, hai người hiện tại đều không bình tĩnh, bây giờ tốt nhất nên cần thời gian"
Nói xong, * Trương đứng dậy đi về phía vườn hoa.
Cận Thế Phong yên lặng ở một bên nhìn * Trương cùng Yên Lam hai người rời đi. Hắn cũng biết, Lam Lam là cần thời gian để chữa lành vết thương trong lòng, cho nên hắn sẽ không cố bức bách nàng.
* Trương đi theo đằng sau Yên Lam tới vườn hoa. Yên Lam nhìn * Trương đi theo phía sau, cũng sẽ biết * Trương là tới nói giúp cho Cận Thế Phong. Cho nên, nàng không có chờ * Trương nói chuyện, trước đã mở lời nói, "Bác Trương không cần khuyên cháu, hiện tại đã không còn gì có thể nói. Cháu với Thế Phong đã hoàn toàn hết hy vọng ."