by tóc mây thôi bay » 01 Mar 2013
Ngoài kia dư xuân còn phản phất quanh chậu cúc trước thềm..cái ko khí tấp nập , hối hả của những ngày trước tết ko còn nữa..nhường cho hàng cây già lặng thinh se sắt..vài chiếc lá vàng rơi ..lác đác buồn ....Màu nắng sớm nhàn nhạt cho lá vàng mấy độ..Thật là ko gian lý tưởng để nhâm nhi cafe ngoài trời, để nghe tiếp câu chuyện con chồn thành tinh, đi lùi mà chú Cảnh từ nơi xa về thăm gia đình đang kể dang dở ...
Hớp ngụm cafe chú kể tiếp "....chú tức nó lắm ! chú nuôi chục con gà để dành cúng giỗ các cụ , gà nuôi vườn sau mình cho bắp hạt nên thịt da nó vàng óng, thịt ngọt chắc khác hẳn gà mua ngoài chợ ...chả phải vì miếng ngon mà cực đêm cực ngày ,mưa gió ko yên. Cứ mỗi sáng ,chiều rải bắp cho gà ăn mà nhớ cha nhớ mẹ ...Hồi ấy ..đêm đêm cứ thao thức mãi về ơn nghĩa sinh thành dưỡng dục ..rồi mai đây cha yếu mẹ già thì mình lo được gì khi đời đã khoác áo tê-gi .Ko may tre già lại khóc măng non thì tội tình bao nhiêu ....
Nhưng chắc chẳng còn đau đớn nào hơn là chú khóc giữa rừng già, lúc đang lao động cải tạo thì nghe tin cha qua đời vì bạo bệnh. Cái thằng khốn nạn quản giáo nó kệnh súng AK vào lưng mình đến mẻ xương sống vì cái tội ủy mị. Cái thời khốn nạn của cả dân tộc, cả nước chỉ có tù bất phục . Chú nhớ suốt đời cái câu mạt sát của y "cha mày cũng là thằng liếm gót giầy tây , đi làm tay sai cho giặc Pháp chưa đủ , trốn chạy vào Nam để làm tôi tớ cho chủ tây , thì vinh quang gì mà khóc. Ấy là tau còn chưa kể huyết thống tôi đòi của dòng giống nhà mày , hun đúc đến đời con đi làm tay sai cho Mỹ - Ngụy thì thật là thành phần ko thể cải tạo , cứ theo tau đủ quyền thì đã đưa hết bọn bay ra ruộn mà nghiền bằng xích T45".
Đấy ..chú rải từng hạt bắp trả lại người gieo hận thù , ko đi về đâu nên ở mãi trong lòng mà sinh bệnh. Chú rải từng hạt bắp như lần trành hạt cho con khổ nhất trong trời đất này ..là con người . Chỉ mong ông cụ linh thiêng ..thấu hiểu lòng con trẻ ...."
Chú chậm khóe mắt ...trong khi mây buồn man mác theo gió lang thang về ...Chỉ tội cho chú người có cái tâm lành và cái duyên kể chuyện cứ miên man như suối nước , như luật bù trừ của tạo hóa ban cho người đàn ông nhỏ con và ốm yếu , nhưng quang sắc tinh anh . Có lẽ vậy nên chú mới còn ngồi đây sau đời dài bất trắc ..chú qua cơn nhớ thương cha mẹ , con chồn thành tinh tái xuất gian hồ ...làm cả bàn thỏa nỗi chờ mong ....
Chú nói " Cái con chồn gì mà to hơn con mèo , lông nó thuộc loại ngắn nhưng mượt mà , mình khoang trắng đen như chó vá . Nhìn nó rất khỏe mạnh và hung tợn , bởi cái mặt xương , hốc mắt sâu gian ác. Dường như nó biết mình canh nó nên nó đợi vài đêm cho mình mỏi mệt ngủ mê , thì y như rằng nó đột nhập vào sân sau nhà ...
Cái cửa chuồn gà chú làm còn kỹ hơn cửa tù ...thế mà nó vẫn vào được bên trong được mới là thành tinh chứ . Cứ đêm nào nó đột nhập là vật 2 con gà , mà ác là nó chỉ ăn hai cái đầu , còn mình mẩy con gà thì rách bươm với móng vuốt của nó ...Những con gà chết chết tức tưởi như những người tù năm xưa ....
Cách đây vài tuần chú quyết canh nó cho bằng được . Chẳng biết con chồn theo lối nào để vào chuồn gà .Thật tình thì mình cũng nửa thức, nửa nghủ .Bỗng nghe tiếng gà kêu hoảng ..chú bừng mắt đã thấy nó đứng sững trước chuồn gà . Nó trông thấy chú nhưng ko sợ , ko chạy . Nó điềm tĩnh hơn chú . Chú trấn tĩnh lại , rồi tiến đến nó . Nó nhe răng thủ thế , như sẵng sàng tấn công .Gương mặt nó thật ghê sợ..làm chú nhớ đến hàng loạt những gương mặt quản giáo hồi trước ! Chú ko còn nhớ mình đang đối phó với con chồn , chú ko sợ con vật hoang dã ấy ..nhưng tởm những gương mặt vừa thoáng qua ký ức ...."
Cả bàn lập tức nhao nhao "rồi sao chú ..nó chạy hay chú chạy ..?" Chú Cảnh hạ giọng, " Chú chỉ nhớ khi mình tiến tới với ý định đạp cho nó một đạp thật mạnh vào giữa mặt , cho vỡ cái bản mặt gian manh , ném trả lời quyền cay độc đã xúc xiển đến cha mình ...Nhưng sức lực tiêu tán đâu hết ! Nhìn con chồn ko quay đầu lại ..nó đi lùi thật chậm ..thật chậm ...rồi chìm vào bóng tối của hàng dâm bụt trồng dọc theo bờ rào ...."
Có lẽ dư hương ly cafe buổi sáng ngoài hàng hiên phản phất xuân còn khắc khoải ..nên ko biết rằng đêm đã cạn , tiếng xe lửa nghiến trên đường ray báo hiệu sắp 5 giờ sáng . Hồi mới về đây ,rất bực mình với tiếng xe lửa trái khuấy ấy lắm...Nhưng bấy giờ chặp sáng mà ko nghe được tiếng bánh sắt nghiến trên đường ray ...thì như một ngày mới thiếu khởi đầu .Ngày tận thế !
Biết rằng ko có sự tận tuyệt trong sự sống , một cá nhân gục ngã , có người khác đứng lên . Một chế độ sụp đổ thì lịch sử bước sang trang mới ...Nhưng trang sử quê nhà còn bao lâu nữa ..những gương mặt đỉnh cao cũng ko biết quay đầu ..thì đừng hòng họ hạ đao thành Phật ..vì cái gì thuộc về bản chất thì ko thể cải tạo .
Người quản giáo của chú Cảnh nói đúng ..bản chất của chế độ ấy ko thể cải tạo . Chỉ có đòi hỏi công lý dồn nén đến vỡ tung những cuộc xuống đường ko tiếc xương máu ...thì loài chồn cáo mới đi lùi ..đi lùi ..đi lùi ...rồi khuất vào bóng tối như Liên bang Nga . Nhưng ngày ấy chắc còn xa lắm ko như bên Ai Cập ..Nhìn quanh..chỉ thấy ăn cướp ! rồi miệng lưỡi như kẻ chợ ....Con chồn thành tinh trừng mắt ..nhe răng ...
Thời gian..thời gian luôn hằn thêm nỗi ngơ ngác
giữa hư không...
và gánh trên vai gánh nặng của thế gian....