Đi giữa đám bình dân chen chúc
Tôi yêu sao biết bao trẻ dãi dầu
Yêu những mái đầu thiếu hạnh phúc không tả được
Yêu, nhiều lúc tôi quên luôn thân phận mình không hơn gì họ
Mặc dù về bản năng tôi còn thua loài chó
Quên mình và thương người
Là người trong đám bình dân chòi đạp
Tôi yêu tất cả những ngươì xung quanh tôi
Tình yêu nảy sinh ra từ trong chuỗi ngày lam lũ
Là người trong đám bình dân chật vật
Tôi nghĩ đến bao người đói khổ nhọc nhằn nhỏ bé
Quặn thương xót xa mỗi ngày nhìn thấy
Tôi sẽ làm và phải làm nhiều nữa, lớn nữa
Nhưng bừng mắt dậy chính tôi là người hiu hắt
Và chẳng có phép màu nào cả
Gì xúc động hơn! Ôi những em nhỏ đã gánh khuân
Gì tê tái hơn ! Ôi những cụ già vẫn nặng nề khốn khó
Tôi có Cụ có Em và trong Cụ trong Em có tôi
Lữ Nhân