Page 1 of 1

"Người Lớn" Của Tôi

PostPosted: 16 Apr 2022
by Thuvang
Image

"Người Lớn" Của Tôi
----------------------
Trời của mùa xuân, thời tiết thường chỉ lạnh vào buổi sáng, mặt trời chưa bảnh mắt, vầng mây hồng còn khuất chân núi, chưa vượt lên được tầm nhìn. Chiếc lá vẫn còn đẫm sương, bầy chim thì xúm nhau mà hót ca rộn rịp như đang thông báo tin gì mới mẻ nhất cho con người sống trên trái đất. Lặng lẽ trong cảnh sáng sớm, có một người không dám đi đâu, mà cũng không có ai đi cùng, ở nhà khuấy cà phê mà uống, hai tay ôm tách cà phê, ngồi nghe chim hót, say sưa gần như bất động, sợ sẽ làm sai đi nốt nhạc bài ca... ríu ra ríu rít ấy
Hậu quả của những ngày ở nhà vì dịch bệnh khiến con người trầm lặng hơn, bản tính ít nói lại càng ít nói hơn, mặc dù lòng nhẹ bỗng, thênh thang, không phiền hà trách móc điều gì cả. Trải qua một thời gian, bây giờ đã dần dần quen, vì đã hơn hai năm rồi còn gì, một thời gian không là ngắn đâu, nếu không nói là dài thăm thẳm với nỗi đau thương chia ly cách biệt mà bao nhiêu gia đình đã gánh chịu, từ em bé vừa mở mắt chào đời cho đến các người già trong viện dưỡng lão. Đối với chuyện vừa qua, không biết người khác thì sao nhưng đối với tôi thì đã để lại chấn động rất sâu xa trong lòng, ngay hiện tại lúc này vẫn còn canh cánh nỗi lo buồn cho kẻ gần người xa. Có những ngày khó ngủ, một mình coi phim, đọc sách tới bốn năm giờ sáng, không muốn nói dối nên đành nói thật, nhưng biết mình sai.
Thời gian trôi qua nhanh thật, mới ngày nào còn ngồi lẩn quẩn với ý tưởng kiếm một tấm chồng tử tế, bây giờ đây ngồi mà hình dung ra một bà cụ già, đầu cắt ngắn, tóc bạc trắng, môi son nhợt nhạt, mặc chiếc áo đầm rẻ tiền luộm thuộm, để lộ đôi chân gầy gò với đầu gối phù phì, đi như bò từng bước.
À mà thôi, ngưng lại. Không biết mình bước vào tuổi già hay chưa, mà thường hay quên nhớ nhiều việc. Suốt thời gian sáu mươi năm cuộc đời từng trải qua, bằng tất cả cố gắng để tiến tới một tương lai mà lúc nhỏ hằng mong mỏi là được trở thành "người lớn", nhưng cuối cùng tới bây giờ đây bên trong tâm hồn mình lại chỉ muốn trở về là một đứa trẻ, một đứa trẻ con ngây ngô của má mà thôi.
Từ nhỏ không có tính tham lam và cũng không thích ai tham lam, không quen lừa dối và cũng không thích ai lừa dối. Không có tính chất của phiêu lưu mạo hiểm, tôi sống khá bình thường, chưa hẳn nói là nhàm chán so với người khác. Không cần phải ăn uống tại những nhà hàng sang trọng, xếp hàng để chờ được xếp bàn ăn, không cần nghe nhạc xem phim với sân khấu lớn, không se sua quần là áo lụa.
Cuộc đời có cái mà mình không biết, không hiểu cũng là cái may mắn cần thiết, những điều không biết, không hiểu thì những đau khổ cuộc đời sẽ không có dịp hình thành, lan ra.
Từ khi trở thành "người lớn" của tôi , ngần ấy thời gian trôi qua, tốt có xấu có, sống cơ bản chỉ để làm tròn bổn phận bản thân mình.
Cuộc đời vốn dĩ có hứng thú nhờ vào sự rung động, đồng cảm tâm hồn của những người bên cạnh, của cảnh vật chung quanh, chứ nếu không thì thật nhàm chán, đó cũng là một thứ hạnh phúc mà tôi đã và đang có, mong manh nhưng mạnh mẽ. Những câu nói, nụ cười, cử chỉ của ai đó, vẫn còn trong ký ức, vậy mà vui cả ngày.
Trầy trật đi tìm chút hương vị cuộc sống nhiều khi sanh ra phiền phức, cứ đơn giản sống cho bình an
Tất cả chung quanh mình là hạnh phúc. Những hạnh phúc thật nhỏ chứ đâu cần chi vĩ đại, to lớn. Ăn một trái quýt, thưởng thức vị chua chua ngọt ngọt cũng là hạnh phúc của một người còn có thể hưởng thụ.
Hãy chờ cái gì xa rồi hãy nhớ, bây giờ thì sống với bây giờ. Cố chấp mấy rồi cũng phải buông tay, chi bằng chọn cho đời ly cà phê ngọt ấm, đừng tự mình cứ hoài hỏi vì sao... "... Hãy nói về cuộc đời khi tôi không còn nữa, sẽ lấy được những gì về bên kia thế giới... ngoài trống vắng mà thôi..."

Thường ngày, tôi thích nhìn hình ba má, đôi mắt ấy, ánh nhìn ấy trông linh động y như là đang nhìn con gái lúc sinh thời, hễ lúc nào con buồn thì ánh mắt ấy an ủi, vỗ về, khi nào con vui thì mỉm môi cười hảnh diện... Ba má ơi, con gái ba má bây giờ đang từng bước, từng bước để đi vào tuổi già rồi đó, nhưng dù tuổi có già, sức có yếu bao nhiêu đi nữa, con vẫn muốn mãi muốn là con của ba má. Đôi khi tự hỏi, kiếp sau mình còn được là con của ba má nữa hay không chứ, biết đâu chừng, để con có dịp đền đáp công ơn dưỡng dục.
Nghĩ vậy thôi, chứ luật tạo hóa mà, gặp nhau, thương yêu nhau rồi cũng phải chia tay. Trong cuộc đời, mỗi chúng ta làm sao mà đếm được bao nhiêu người mình đã từng gặp và bao nhiêu người mình đã phải chia ly? Đâu ai có thể ở mãi bên nhau.
Lúc sau này, lại thèm uống cà phê sớm hơn mọi thường, có khi vừa mới mở mắt còn nằm trên gường đã nghĩ ngay hình ảnh ly cà phê nóng hổi với làn khói ngoằn ngoèo bốc lên từ miệng ly, có phải vì muốn đảm bảo có sự hào hứng đón ngày mới bắt đầu, vì không muốn nỗi buồn nào đeo đuổi, vì muốn có bạn đồng hành động viên cho một ngày mới bình an, vì muốn có đôi mắt tỉnh táo, lòng hăng say, tánh lãng mạn để sẵn sàng tiếp tục một cuộc hành trình với nắng mưa, gió lạnh với thay đổi của đất trời.

Thuvang

Re: "Người Lớn" Của Tôi

PostPosted: 28 Apr 2022
by Thuvang
TRONG ĐẮNG CÓ VỊ NGỌT
(Người lớn Của Tôi)
-----------------------
Mùa xuân năm này đến muộn, nhưng xem ra hoa lá tươi tắn hơn mọi năm, chừng như hạnh phúc toát ra từng chiếc lá, từng nhánh bông, chim chóc ghé chỗ này, bay chỗ kia líu la líu lít.
Gần đây, với những sự việc xảy ra trên trái đất như chiến tranh và dịch bệnh, cộng với những biến đổi khí hậu khắp nơi, đáng kinh ngạc. Thế giới vẫn còn nỗi buồn, mình cũng buồn theo, làm sao mà trốn tránh được.
Tôi trưởng thành trong thời gian đất nước nhiều thay đổi vì chiến cuộc, mộng mơ thì ít mà sống theo cha mẹ thì nhiều, có thể nói nhờ những câu chuyện cổ tích hồi còn bé đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi rất nhiều. Hình ảnh mẹ là hình ảnh ngươi lớn mà tôi thích nhất. Nếu mẹ không vui tôi cũng không vui, cho tới ngày mẹ mất. Những ngày tháng đầy ắp tò mò được giở toang ra có vui và cũng có buồn.
Có những người lớn thường hay lặng lẽ, rồi chất đầy trong lòng biết bao nhiêu là chuyện. Có những người đàn bà vẫn còn đủ sức nhận ra mùa thu, và cũng đã để những giọt mưa thu làm ướt đẫm những nỗi niềm. Có những người hồi còn...trẻ, không có một mối tình vắt vai, nhưng rồi cũng có chồng, cũng có đeo đôi bông tai, lạy bàn thờ có cặp đèn cầy đỏ, gắn con rồng con phụng, ở chung một nhà, ngủ chung một gường, ăn chung một mân..., nhưng sau một thời gian, tất cả đã tuột xuống hố sâu, mỗi ngày trở thành khó khăn hơn. Sau nhiều lần tự hỏi, tại sao lại trở thành như vậy, cuối cùng bản thân đã chọn cách ở một mình. Mỗi một quyết định đều có hậu quả của nó, nhưng cũng phải đành.
Đời người luôn có những áp lực, chấp nhận định mệnh an bày như là một thử thách. Sống cho trọn một kiếp người có rất nhiều điều cần phải làm, nhưng cũng có rất nhiều điều trong số ấy lại là điều thật sự không muốn làm. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi người mỗi số phận.
Làm người lớn rồi, tôi vẫn là tôi, không gì thay đổi, cố giữ lòng an tịnh, nhưng mà khó ai có thể ngăn được sự tương quan giữa với người, rồi từ đó dẫn đến tâm trạng giữa vui và buồn, giữa hạnh phúc và khổ đau. Nói là không thay đổi, chứ thật ra đã thay đổi rất nhiều, ngày trước đi nhanh nên mắt nhìn xa, còn bây giờ đi chậm và tầm nhìn thì ngắn lại.
Có ngày log in FB rồi lặng lẽ vào trang nhà của những người bạn đã từ giã cõi đời, ra đi một nơi thật xa, bỏ lại sau lưng tất cả bạn bè... Ngồi đó, lần giở đọc lại những bài cũ, nhìn lại những hình ảnh cũ rồi rưng rưng nước mắt, nhớ bạn lắm. Cứ ngỡ bạn vẫn còn mạnh khỏe bình an, nào ngờ chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi bạn đã không còn vướng bận cuộc đời này nữa.
Làm người lớn, sự chăm sóc cho người thân yêu không biết bao nhiêu là đủ, hy sinh cả cuộc đời cho con cái là một vinh hạnh, Được chăm sóc người và được người chăm sóc, dù là một hành động nho nhỏ cũng là một niềm vui khôn tả, một niềm vui dẫu cũ kỹ như thế nào đi nữa cũng được giữ kín trong lòng như báu vật.
Người lớn đó, có lúc chỉ muốn ngồi một mình nhâm nhi ly rượu, chung trà, chìm trong tưởng nhớ, chẳng nặng lòng với tiền bạc, với nhà cửa xe cộ, vì chỉ muốn thảnh thơi, nhẹ nhàng trong từng giây phút mình còn sống. Luôn cảm ơn những người bạn đã giúp cho mình giữ nụ cười trên môi, vượt qua mọi khốn khó mà mình từng trải qua, cảm ơn các con đã cho mình niềm vui để có thể vươn vai hít thở, dưởng sức mà sống đời với con. Có nhiều khi ngồi nhắm mắt lại, gởi tin nhắn âm thầm, cầu bình an cho người phương xa.
Ai rồi cũng có vài bài hát không tên nói về tình yêu làm hành trang cuộc sống, lâu lâu nhớ lại cho vui, rồi lại đi tiếp con đường trần tục. Dù chỉ yêu nhau, làm bạn với nhau một tháng hay một năm hay nhiều hơn đi nữa, để rồi xa cách cũng là một đoạn tình cảm sâu lắng, sự nhớ nhau trong những ngày còn lại là phải có, đừng dối lòng. Bây giờ đây, trong mỗi chúng ta đều khác đi nhiều. Điểm chung duy nhất của tụi mình là một cái tên cũ, một cái hẹn cũ, một lời nói cũ, một ánh mắt cũ đã nằm lâu trong trí nhớ, thế thôi?

Cuộc đời, buổi sáng nhìn nắng vàng, nghe chim hót, ngắm mây bay, rủi hôm nào mưa thì đợi tạnh rồi nhìn lên bầu trời, nhớ về bạn cũ, thương về những ngày tháng qua (mặc dù chúng đã nhạt dần đi) là hạnh phúc lắm rồi. Bỏ lại những chuyện khác cho thế hệ trẻ chúng nó lo, để mai sau chúng sẽ làm người lớn như mình bây giờ thôi.
Yêu và quí cuộc đời mà mình có.

Thuvang
P/s: Nếu... nếu em còn hai mươi tuổi, em vẫn còn xuân xanh, em sẽ ghi thêm bao nhiêu chuyện tình đây nhỉ?

Re: "Người Lớn" Của Tôi

PostPosted: 29 Jun 2022
by Ngươi vien xu
Cảm ơn chị Thu Vàng vẫn còn duy trì bài viết trong mục sáng tác và tuỳ bút này

Vì hiện nay ad của hotmit không thấy xuất hiện.. nhưng coi như chị đã là Điều hành viên của mục này rồi nhá

Thân chúc chị nhiều sức khoẻ và sáng tác dồi dào.. :tt: :hoa: :hoa: :hoa:

Re: "Người Lớn" Của Tôi

PostPosted: 11 Jul 2022
by Thuvang
Cảm ơn anh Nguoi vien xu thật nhiều. Bây giờ, đọc tin nhắn của ai cũng vui mừng, biết được người mạnh khỏe và bình an là trái tim mình thấy ấm áp anh há (tôi mới đi nghỉ hè với các con về nên chậm trễ trả lời, lần đầu tiên đi cruise, thích quá... hihi)
Thôi mà anh, tại tôi thích viết vậy thôi, cứ để con chữ tự do ra vào, dẫu gì nó cũng là bạn tâm giao hiểu và thông cảm mình lâu rồi nên khó xa nhau... vậy thôi :)
Thân chúc anh luôn vui khỏe và mọi sự bình an nha :hoa:

Re: "Người Lớn" Của Tôi

PostPosted: 11 Jul 2022
by Ngươi vien xu
Cảm ơn và mọi người vẫn chờ những sáng tác tiếp của chị nhé :tt: :hoa: :hoa: :hoa: :hoa:

Re: "Người Lớn" Của Tôi

PostPosted: 13 Jul 2022
by Thuvang
Anh NVX này, theo tôi biết mọi người cũng đang rất mong chờ những sáng tác, những tuyệt phẩm văn chương từ anh đó, trong đó mong đợi nhất là tôi. :bia:
Chúc anh vui khoẻ luôn nha :hoa:

Re: "Người Lớn" Của Tôi

PostPosted: 17 Jul 2022
by Ngươi vien xu
Thưa chị, mình có tuổi rồi, như giòng suối mùa hạ, như ngọn đèn dầu cạn dần, chị à ..
Sức lực con người có hạn giờ có muốn làm gì đó nhưng e là lực bất tòng tâm..
Cảm ơn chị và thân ái chúc chị cùng gia đình luôn an lành và nhiều sức khoẻ :hoa: :hoa: :hoa:

Re: "Người Lớn" Của Tôi

PostPosted: 23 Jul 2022
by Thuvang
Cảm ơn anh rất nhiều với lời chúc sức khoẻ, tôi sẽ cố gắng viết tới khi "đèn cạn dầu" cho anh vui hén (mà anh nhớ lâu lâu ghé qua đọc để còn đông viên tinh thần của tôi nha) Tình thân :hoa:

Re: "Người Lớn" Của Tôi

PostPosted: 06 Sep 2022
by Thuvang
Image


CÓ NHỮNG TÀN PHAI

(Người Lớn Của Tôi)
------------------------------
Mai này liệu cuộc đời sẽ ra sao, có tốt đẹp không? Điều này thì tôi chưa biết, chỉ biết chắc một điều, ngày mai này tôi sẽ già hơn hôm nay. Sự tàn phai của một con người là do định luật tự nhiên chứ không theo trình tự pháp lý quy định nào cả, ai rồi cũng sẽ từ từ đi vào những ngày này.
Bây giờ đây, đã có dáng vẽ chậm hơn hồi trước, bắt đầu quên chút đỉnh, thời tiết thay đổi cũng biết nhức mỏi, ăn uống khó tiêu... Rồi sẽ tới chừng nào đó, ngồi lặng lẽ bên ly trà, không uống vội mà chỉ để nghe trong mình khô héo, lão hóa dần dần, thậm chí thở dài thầm nói: "hết rồi thời oanh liệt..."
Đoàn tàu còn có thể quay đầu trở về nơi khởi hành nhưng con người thì không thể, có chăng chỉ là đi tìm lại qua con chữ, qua văn chương, tuồng hát. Thời gian là bàn tay thúc đẩy sự tàn phai, lấy đi sự trẻ trung của thể xác, làm mờ phai và cũng sẽ làm rõ nét cái gì đó.
Khi ngồi trên xe, tôi có thói quen, hay nhìn những hàng cây, những ngôi nhà, những cảnh vật bỏ lại sau lưng, rồi suy nghĩ, mai này đây mình cũng sẽ bỏ lại sau lưng những vui buồn, những thâm tình gia đình, những tình cảm thân thương bạn bè, những kinh nghiệm từng trải trong cuộc sống, những ngày tháng đi đây đi đó, gặp gỡ được nhiều người, những kỷ niệm cuộc đời đáng trân trọng.
Ngày ngày tháng tháng lần lượt trôi qua, tôi cũng đã từng có rất nhiều hạnh phúc, tôi có những tình yêu chân thật và sự nhớ nhung vô cùng một ai đó... Tôi cũng biết thế nào là cảm giác bị bỏ rơi và bị người khác đối kỵ.
Cuộc sống là một cuộc đấu tranh không ngừng, với chính bản thân và hoàn cảnh, không ai có thể sống thay mình được. Sự tàn phai là có thật, không chối cãi được, đối diện, chấp nhận để có thể kiểm soát cảm xúc, làm dịu đi lòng mình, tránh những buồn bã chông chênh không cần thiết. Nhìn đời bằng sự biết ơn, sống bao dung, sống đơn giản, thiệt thòi chút cũng chẳng sao, sống vì con vì cháu, giữ gìn chăm sóc sức khỏe, thỉnh thoảng nhớ đến những kỷ niệm ấm áp, những chân tình trong quá khứ, giúp tinh thần thăng hoa, nghe nhạc, xem phim giúp tâm trạng thoải mái hơn.
Gần sắp đến ga cuối cuộc đời, danh vọng, hơn thua để được gì? Cuộc đời có những sự việc, mà nếu ai không trải qua những thời khắc đó thì khó lòng mà hiểu nổi, nên thông cảm, chia sẻ là cách sống hiền lành nhất.
Ngồi ở sân sau, nhìn giọt nắng cuối ngày dịu đi đang nghiêng nghiêng trườn mình trên cây cối, tôi nhắm mắt lại mà môi nở nụ cười, lòng không bị trói buộc điều gì, thủng thẳng nhớ về tuổi thơ quanh quẩn trong nhà với ba má, nhớ buổi trưa và cái nóng cháy da, nhớ tiếng mưa rơi trên mái nhà, nhớ tiếng ếch nhái kêu về đêm, nhớ con đò, nhớ chuyến xe lam chở mình đến trường... rồi lại ước mong có ngày về lại cái xứ cơ cầu Bạc Liêu xa lắc đang ấp ủ cả một bầu thương nhớ, thương dòng phù sa bãi bồi bãi lở, thương ân tình trong câu Dạ Cổ Hoài Lang,... thậm chí thương cả cái hương vị mặn mặn ngọt ngọt của nước cốt dừa và nước mắm pha lẫn trong dĩa bánh tầm bì... Có dịp là nhớ, nhớ mãi, nhớ mãi.
Thêm bao nhiêu mùa lá vàng nữa đây? Con đường thu nơi xứ người đẹp lắm, đẹp vì lá rơi nhiều, có đắm chìm trong cảnh sắc quyến rũ ấy bao nhiêu nhưng rồi thường luôn đem theo một nỗi buồn man mác.

Ngẩng đầu nhìn qua khung cửa sổ, tôi mới biết trời đã nhá nhem tối rồi, hầu như nhà nhà đã lên đèn. Thế mới thấm thía, thời gian là một dòng chảy liên tục, ngoảnh lại, thoắt cái đã trôi qua một thuở xuân xanh.

Thuvang