Chương 600: Chúng ta tiếp tục gặp gỡ nhé
Cuối cùng, bà Trần vẫn không thể tìm đến nhà họ Giang nói lý, vì khi đi đến của bệnh viện thì trùng hợp gặp ông Trần quay trở lại
“Bà đi đâu đấy?” Ông Trần gọi vợ.
“Nhà họ Giang hại con gái chúng ta thành ra thế kia, đương nhiên tôi phải đến đó đòi lại lẽ phải cho nó.” Bà Trần nói như chuyện đương nhiên
Ông Trần nghe vậy thì lập tức kéo bà lại, “Đòi cái gì mà đòi, chuyện này vốn là do Uyển Kiều tự nguyện, bà lấy từ cách gì mà đi đòi lại lẽ phải?”
Bà Trần bất mãn, “Sau này Uyển Kiều không thể có con, hôn lễ của con bé với Chung Lỗi cũng sẽ bị hủy
Từ đây về sau con bé phải sống sao đây, còn người đàn ông nào muốn cưới nó nữa? Nó vì Giang Thần Hi mà thành ra thế này, chẳng phải Giang Thần Hi nên chịu trách nhiệm với Uyển Kiều hay sao?”
“Bà đừng có hổ đồ, Chung Lỗi đã nói chia tay với Uyển Kiều rồi sao? Bây giờ bà chạy đến nhà họ2Giang đòi lẽ phải, vậy bà đặt Chung Lỗi ở đâu?”
Nghe vậy, bà Trần càng cảm thấy đau lòng, “ông nghĩ Chung Lỗi sẽ còn đồng ý qua lại với Uyển Kiểu sao? Nếu đổi lại là nó thì ông có chịu hay không?” Ông Trần im lặng
Nếu đổi lại là ông thì ông chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng ông không thể nói ra lời này, Dù sao ông cũng là cha của Trần Uyển Kiều, ông phải đứng về phía con cái
“Nói chung chuyện này không thể tìm đến nhà họ Giang.” Nếu thật sự đến nhà họ Giang, bắt họ chịu trách nhiệm với Trần Uyển Kiều, thì gia đình ông sẽ thành hạng người gì chứ
“Vậy Uyển9Kiều của tôi phải làm sao đây? Con bé mới hơn hai mươi tuổi, cuộc đời chỉ mới bắt đầu, ông nói mấy chục năm sau này nó phải sống ra sao?” Bà Trần lại bật khóc
Lòng bà thật sự đau đau như cắt, như có ai cầm dao cứa vào tim vậy
Tất nhiên ông Trần cũng không ngoại lệ
Nhưng chuyện ra nông nỗi này có ai muốn đầu? Ông kéo vợ đi, “Được rồi, trước tiên khoan hãy nói đến chuyện này
Đi lên trước đã, bà để một mình Uyển Kiều trong phòng bệnh, ngộ nhỡ có chuyện gì thì bà sẽ hối hận không kịp đấy.”
Nghe chồng nói vậy, lúc này bà Trần mới tỉnh ra, vừa rồi bà quá6tức giận, nên đã dứt khoát bỏ một mình Trần Uyển Kiều trong phòng bệnh
Bà lau nước mắt, “Đi thôi, nhanh lên
Tôi cũng giận quá nên mất khôn thôi
Nhưng chỉ cần nghĩ tới nửa đời sau của Trần Uyển Kiểu là tối lại...” Ông Trần vỗ vai vợ, “Tôi biết mà
Mấy chuyện này chờ Uyển Kiều khỏe lại rồi tính sau
Hiện giờ quan trọng nhất là sức khỏe của con bé” Bà Trần gật đầu, theo ông Trần về phòng bệnh
Trần Uyển Kiều thấy ba mẹ vào cùng nhau thì biết mẹ mình chưa đi tìm Giang Thần Hi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, yếu ớt gọi, “Ba mẹ” Hiện giờ bà Trần vừa thương vừa giận con gái, cho nên0không để ý tới cô
Ông Trần gật đầu, “Tạm thời đừng nói gì cả, nghỉ ngơi cho khỏe đi, những chuyện khác ba mẹ chờ con khỏe lại rồi nói.”
Trần Uyển Kiều lại không nghe theo, có một số việc cô muốn nói rõ ngay bây giờ, “Ba, chuyện này không liên quan gì đến Giang Thần Hi cả, đừng tìm anh ấy.” Ông Trần hiểu ra vì sao vừa rồi vợ mình lại tức giận như vậy
Con gái đã ra nông nỗi này mà còn không quên nói giúp Giang Thần Hi, nếu là ông thì ông cũng nổi giận
Ông nhìn Trần Uyển Kiều, thấy mặt mày con gái tái xanh, nên cuối cùng vẫn không đành lòng trách mắng, “Được7rồi, khoan hãy nói đến chuyện này.” Trần Uyển Kiều muốn nói gì nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt của cha mẹ mình lại thôi
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng chuyện này để níu kéo Giang Thần Hi, bắt anh chịu trách nhiệm với mình cả
Có điều, hiện giờ ba mẹ rõ ràng đang rất tức giận, cô mà nói thêm nữa thì e rằng sẽ phản tác dụng.
Sau khi Giang Thần Hi rời bệnh viện thì đi thẳng đến sở cảnh sát
Anh phải báo án.
“Anh nói có người cố ý lái xe đụng anh à?” Cảnh sát ngờ vực nhìn Giang Thần Hi
Giang Thần Hi lắc đầu, “Không phải tôi, mà là vợ sắp cưới của tôi
Chuyện xảy ra ở giao lộ Thịnh Đức, chỗ đó có camera giám sát, các anh xem thì sẽ rõ thôi.” Vừa khéo, nhà hàng kia đối diện với một cột đèn giao thông, xung quanh có không ít camera giám sát, Giang Thần Hi tin chắc rằng sẽ có camera ghi được cảnh kia
Anh thấy rõ hành động của hung thủ, người kia lao xe thẳng về phía Bùi Nhất Ninh, nhưng lại hại Trần Uyển Kiểu ra nông nỗi này
Lần này anh nhất định sẽ không nương tay
Mặc dù Bùi Nhất Ninh không thấy rõ dáng vẻ đối phương, nhưng trên đường đi đã nghe Giang Thần Hi kể lại, biết được thì ra chuyện này là nhắm vào mình, lại nhớ tới cô gái còn nằm trong bệnh viện, trong lòng cô vô cùng áy náy.
“Đồng chí cảnh sát, tôi là người bị hại trong chuyện này, và cũng là nhân chứng
Tôi muốn báo án.” Bùi Nhất Ninh đứng ra nói
Cảnh sát căn cứ theo manh mối mà Giang Thần Hi cung cấp, nhanh chóng khoanh vùng được đối tượng chính là Cổ Giai Giai
Lúc Cổ Giai Giai bị đưa đến sở cảnh sát, còn mạnh miệng chối cãi, “Dù các người là cảnh sát thì cũng không thể tùy tiện bắt người
Tôi là công dân lương thiện, các người dựa vào đâu mà bắt tôi?”
Cảnh sát đã xem video thu được từ camera giám sát, người lái xe gây tai nạn lúc đó chính là Cố Giai Giai
Đồng thời có một camera khác ghi rõ được mặt của cô ta
Đó chính là bằng chứng thiết thực nhất.
Khi cảnh sát đưa ra những chứng cứ này, Cố Giai Giai mới im lặng một lúc, rồi nói, “Đúng
Tôi là người lái xe gây tai nạn
Tôi nhận.” Cảnh sát không ngờ Cố Giai Giai lại thẳng thắn thừa nhận nhanh như vậy, bèn lạnh giọng hỏi, “Nói đi, tại sao cô lại đâm cô ấy?” “Bởi vì cô ta ngu ngốc
Người tôi muốn đâm là Bùi Nhất Ninh, cô ta ngu ngốc nên tự mình xông tới, trách ai được chứ?” Vẻ mặt Cố Giai Giai cực kỳ kiêu ngạo, ánh mắt còn có chút tiếc nuối tiếc vì người bị thương lần này không phải là Bùi Nhất Ninh.
“Vậy nên cô đã thừa nhận có cố ý gây thương tích cho người khác?” Cảnh sát trầm giọng hỏi.
Cố Giai Giai lại lắc đầu, “Tôi đâu có nói như vậy
Tôi yêu cầu được gặp anh rể của tôi, Đoạn Lăng.” “Trước tiên hãy khai rõ mọi chuyện cô đã gây ra.” Cảnh sát gõ gõ lên bàn
“Không gặp anh rể tôi thì tôi sẽ không nói gì cả
Các người đừng mong lấy được thông tin có ích nào từ miệng tôi.” Thay đổi thái độ phối hợp vừa nãy, Cổ Giai Giai bắt đầu kháng cự thẩm vấn
Cảnh sát thấy cô ta như vậy thì đập bàn, “Tốt nhất cô nên phối hợp điều tra với chúng tôi.” Cảnh sát nổi giận, chưa từng thấy ai phách lối như vậy
Có điều, cuối cùng họ vẫn phải liên lạc với Đoạn Lăng.
Đoạn Lăng thật sự không ngờ mới hơn mười ngày không gặp Cố Giai Giai mà cô ta lại gây ra họa lớn như vậy
Khi anh chạy đến đồn cảnh sát thì cô ta đã bị giam
Bùi Nhất Ninh đã khởi kiện cô ta, cáo buộc cô ta tội cố ý gây thương tích, khiến người khác trọng thương
Đoạn Lắng nghe kể về sự việc xảy ra mà khiếp sợ nhìn Cổ Giai Giai, “Tại sao cô lại làm như vậy?” “Tôi không thể hạnh phúc thì Bùi Nhất Ninh cũng đừng mơ được hạnh phúc
Lần này là cô ta may mắn, không thì bây giờ đã đi chầu Diêm Vương rồi.” Cổ Giai Giai cười lạnh, khẽ nói, nên chỉ có Đoạn Lăng mới nghe thấy mấy lời này
“Cô điên rồi sao?” Đoàn Lặng nhìn Cố Giai Giai với vẻ mặt không thể tin được
“Đúng vậy, tôi điên rồi
Tôi bị anh ép điên rồi
Tôi chỉ hận mình không đâm chết Bùi Nhất Ninh
Cô ta đúng là thật may mắn, đi tới đâu cũng có kẻ chết thay.”
Đoạn Lăng chưa bao giờ ngờ tới Cổ Giai Giai lại làm ra chuyện điên cuồng như vậy
Nếu lúc đó Bùi Nhất Ninh bị đâm phải thì bây giờ có lẽ người đang nằm trong bệnh viện chính là cô ấy.
“Cổ Giai Giai, rốt cuộc cô có biết mình đang làm gì không?”
“Tôi biết, đầu óc tôi rất tỉnh táo
Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã làm vậy cả
Đoạn Lăng, anh không cho tôi hạnh phúc thì Bùi Nhất Ninh của anh cũng đừng mong được hạnh phúc
Có điều bây giờ cũng tốt, tôi không tin xảy ra việc thể này mà cô ta và Giang Thần Hi vẫn có thể kết hôn được.” Cổ Giai Giai điên cuồng cười to, như đang phát điên.
Đoạn Lăng nhìn cô ta bằng ánh mắt thất vọng, “Cổ Giai Giai, cổ điển thật rồi.” Nụ cười trên mặt Cổ Giai Giai biến mất, lại trở nên vô cảm, “Có điên cũng là do anh ép
Đoạn Lăng, nếu anh chịu cưới tôi thì tôi đã không làm thế này
Tất cả đều do anh, anh mới là hung thủ thật sự.” Đoạn Lăng kinh ngạc nhìn Cổ Giai Giai, một lúc lâu sau mới dời mắt đi, đứng dậy rời khỏi sợ cảnh sát
Cố Giai Giai nhìn bóng dáng anh mà nước mắt lưng tròng
Cô ta đã làm đến mức độ này, vậy mà anh cũng không thèm nhìn cô ta một lần
Cô ta chỉ muốn Đoạn Lăng để tâm đến mình một chút, cho dù không phải yêu thì là hận cũng được
Đoạn Lăng ra khỏi sợ cảnh sát, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn đi gặp Bùi Nhất Ninh
Bùi Nhất Ninh thấy Đoạn Lăng đến tìm mình thì không hề ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh hỏi, “Anh đến tìm tôi để xin tha thứ sao?” Đoạn Lăng xấu hổ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, “Đúng, nếu được, em có thể...” Bùi Nhất Ninh lạnh lùng ngắt lời, “Không thể
Đoạn Lăng, cô ta đã phạm tội
Cô ta đâm một người vô tội, hiện giờ người đó còn đang nằm trong bệnh viện kia kìa
Chỉ vì lòng ghen ghét của cô ta mà cả đời này người đó không thể làm một người phụ nữ trọn vẹn được, như vậy anh vẫn muốn tiếp tục bao che cho cô ta sao?”
Đoạn Lăng vô cùng khổ sở, “Anh...”
“Trong ấn tượng của tôi, anh luôn là một người chính trực, vậy mà hiện giờ anh thật sự muốn bao che cho người mang tội giết người sao?” “Nhất Ninh, cô ấy chỉ nhất thời nông nổi, cô ấy...” Đoạn Lăng không thể nói hết câu
Bùi Nhất Ninh cười lạnh, “Anh xem, ngay cả chính anh còn không thể nói tiếp được nữa mà
Người mà Cố Giai Giai muốn đâm là tôi, hôm nay nếu không nhờ Trần Uyển Kiểu thì người nằm trong vũng máu đó đã là tôi rồi.” “Đoạn Lăng, nếu hôm nay người bị đâm trúng là tôi, anh vẫn sẽ cầu xin giúp cô ta ư?” Bùi Nhất Ninh lạnh lùng hỏi ngược lại
Đoạn Lăng im lặng
Hôm nay nếu người bị đâm trúng là cô, thì anh ta nghĩ mình sẽ đích thân tổng Cố Giai Giai vào tù, “Nhất Ninh, xin lỗi
Hôm nay em hãy coi như anh không hề đến.” Anh quay người muốn bỏ đi nhưng Bùi Nhất Ninh toan gọi lại, “Đoạn Lăng, lần này tôi sẽ không bỏ qua đầu
Tôi sẽ không rút đơn kiện, đồng thời sẽ xin tòa xử mức án nặng nhất, anh muốn chống lại tôi thì cứ việc.”
Sắc mặt Đoạn Lăng sâu xa, nhìn cô một lúc lâu, sau đó dời mắt, không nói gì nữa mà rời đi.
Bùi Nhất Ninh nói được làm được
Cô tìm một luật sư giỏi nhất thủ đô cho vụ kiện này, khiển Cổ Giai Giai phải chịu mức án nặng nhất
Tuy trong lòng Đoạn Lăng oán giận Cô Giai Giai, nhưng vẫn tìm cho cô ta một luật sư, không mong cô ta có thể vô tội, chỉ hy vọng cô ta được giảm nhẹ án phạt, xem như đây là ân tình cuối cùng của anh ta dành cho Cố Giai Giai.
Bà Trần tìm đến nhà họ Giang vào ngày thứ ba
Nhân lúc ông Trần và Trần Uyển Kiều không chú ý, bà đã viện cớ rời khỏi bệnh viện để đến nhà họ Giang
Nhờ vậy, ông bà Giang mới biết chuyện xảy ra hôm đó
“Chuyện này..
sao lại xảy ra chuyện thể này? Uyển Kiều thế nào rồi?” Vẻ mặt bà Giang sững sờ
Bà Trần lạnh mặt, “Cả đời này Uyển Kiều không thể làm mẹ được nữa
Con bé vì cứu Giang Thần Hi nhà ông bà nên mới ra nông nỗi như vậy
Tôi muốn ông bà bày tỏ thái độ trước chuyện này.” Ông Giang nhìn sang Giang Thần Hi, “Thần Hi, chuyện thật sự như dì Trần nói sao?” “Vâng.” Giang Thần Hi nặng nề gật đầu
Trần Uyển Kiều cứu anh là sự thật không thể phủ nhận được
“Chuyện này nhà họ Giang chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm
Tiền chữa trị của Uyển Kiều và các chi phí khác, nhà họ Giang chúng tôi sẽ lo toàn bộ.” Ông Giang trầm giọng nói,
Bà Trần nghe vậy thì biến sắc, bình tĩnh nhìn ông, “Ông nghĩ rằng hôm nay tôi đến nhà các người là để đòi tiền sao? Nhà họ Trần chúng tôi tuy không giàu có, nhưng vẫn có tiền chữa trị cho con gái mình
Tôi chỉ hỏi các người một câu, rốt cuộc các người có chịu trách nhiệm cho suốt phần đời còn lại của con gái tôi không”
Nghe vậy, bà Giang rất khó xử, “Chuyện này..
Đây không phải là vấn đề có chịu trách nhiệm hay không
Nếu bây giờ giờ Uyển Kiểu và Thần Hi vẫn đang quen nhau, thì đừng nói là vô sinh, cho dù cả đời con bé phải nằm trên giường không dậy được, thì nhà họ Giang chúng tôi cũng sẽ nhận đứa con dâu này, chăm sóc con bé cả đời
Những vấn để hai đứa nó không phải là...” Bà Giang không nói tiếp được nữa
Ánh mắt bà Trần thật sự quá đáng sợ.
“Cho nên các người định dùng chút tiền để đuổi chúng tôi đi chứ gì? Con gái của chúng tôi đang yên đang lành bỗng thành ra thế này, con bé phải sống thế nào đây?” Bà trần lạnh lùng hỏi
“Không phải, chúng tôi không có ý này
Bà hãy nghe tôi giải thích...” Bà Giang muốn giải thích nhưng lại bà Trần đã ngắt lời
“Giáo sư Giang, tốt xấu gì các người cũng là gia đình thư hương, tự xưng là có giáo dục, kết quả lại có thái độ thế này sao?” Bà Trần tỏ ra thất vọng
Ông bà Giang bị bà Trần nói đến đỏ mặt mà không thể phản bác lại
“Dì Trần, chuyện này là do cháu mà ra, cháu sẽ chịu trách nhiệm
Nếu sau này Uyển Kiểu không thể tìm được hạnh phúc của riêng mình, thì cháu sẽ chăm sóc cô ấy cả đời, với thân phận anh trai.” Giang Thần Hi nghiêm túc nói
Anh rất áy náy với Trần Uyển Kiều, nếu sau này cô ấy thật sự không thể tìm được hạnh phúc, thì chăm sóc cô ấy cả đời cũng là chuyện nên làm
Nhưng nếu bắt anh cưới cô ấy thì anh không làm được.
“Ai cần cái thân phận anh trai của cậu
Cậu muốn Uyển Kiều của chúng tôi sau này phải nhìn cậu ân ái với vợ mình, còn con bé phải cô độc suốt quãng đời còn lại hay sao?” Bà Trần tức tối
“Dì Trần, vậy dì muốn thế nào?” “Cậu hãy hủy hôn với vợ sắp cưới của cậu, rồi kết hôn với Uyển Kiều.” Bà Trần trực tiếp đưa ra yêu cầu
Bà không thể để con gái sống cô đơn đến chết, cho dù không muốn thì lần này con bé cũng phải vào nhà họ Giang
Nghe vậy, sắc mặt của ông bà Giang đều trở nên khó coi
Hôn lễ của Bùi Nhất Ninh và Giang Thần Hi đã sắp đến
Tuy rằng họ vẫn không hoàn toàn hài lòng với Bùi Nhất Ninh, nhưng họ đã đồng ý cuộc hôn nhân này thì sẽ không tùy tiện hủy hôn
Hơn nữa, mặc dù Trần Uyển Kiều vì cứu Giang Thần Hi mới bị thương, nhưng con bé đã không thể sinh con, nếu thực sự kết hôn với con trai họ thì sau này nhà họ Giang sẽ không có người nối dõi sao? Có điều, họ chưa kịp bày tỏ thái độ thì đã có người ấn chuông
Giang Thần Hi đứng dậy đi mở cửa.
Người đứng ngoài cửa là ông Trần
Thấy vợ mãi không quay lại, ông đoán ngay là bà đã đến tìm nhà họ Giang
Ông đi thẳng vào trong, “Quả nhiên bà ở đây, mau đi về với tôi.” Bà Trần không chịu, “Tôi không về
Nếu hôm nay nhà họ Giang không cho tôi một câu trả lời hợp lý, thì tôi sẽ không về.” Bà đã quyết định, dù bất cứ giá nào cũng phải để con gái mình có một tương lai
Chẳng phải Trần Uyển Kiểu thích Giang Thần Hi sao? Hiện giờ con bé lại vì Giang Thần Hi mà thành ra thế này, vậy thì nó phải ở cạnh con gái bà, chăm sóc con bé cả đời
Đây là Giang Thần Hi nợ Trần Uyển Kiểu
“Bà làm cái gì vậy? Không thấy mất mặt sao?” Ông Trần nhỏ giọng trách mắng
“Mất mặt? Con gái của tôi vì nó mà bây giờ ra nông nỗi này, lẽ nào nhà họ Giang bọn họ không phải chịu trách nhiệm sao? Dù có mất mặt thì cũng là gia đình họ mất mặt.” Hai ngày qua, Chung Lỗi vẫn không đến ở bệnh viện, điều này có nghĩa là gì, trong lòng mọi người đều rõ
Hy vọng lớn nhất của Trần Uyển Kiều đã tan biến, cho nên Giang Thần Hi chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của bạn ho
Ông Trần sầm mặt, “Hôm nay Chung Lỗi đến bệnh viện, bây giờ bà lại đến đây gây sự, nếu để thằng bé biết thì nó sẽ nghĩ ra gia đình chúng ta thể nào hả?” Giọng của ông rất nhỏ, chỉ đủ để bà Trần nghe thấy
Mắt bà sáng lên, “Chung Lỗi đến rồi à?” “Đúng vậy, hiện giờ bà theo tôi trở về trước đi.” Ông Trần không muốn nói nhiều với bà Trần, chỉ muốn đưa bà về ngay
Bà Trần nghe Chung Lỗi đến bệnh viện thăm Trần Uyển Kiều thì đâu còn tâm từ nào ở đây nữa, lập tức theo ông Trần về bệnh viện.
Trong bệnh viện Trần Uyển Kiều bình tĩnh nhìn đứng trước mặt mình, tươi cười nói, “Anh đã đến rồi à.”
Chung Lỗi gật đầu, lẳng lặng nhìn cô
Đã ba ngày không gặp mà mặt Trần Uyển Kiều vẫn không có chút khí sắc nào, vẫn trắng bệch
Hơn nữa nếu nhìn kỹ, hình như còn nhợt nhạt hơn sau khi vừa phẫu thuật
Trần Uyển Kiều định ngồi dậy
Chung Lỗi thấy thế thì vội đi tới bên cạnh, “Em muốn làm gì? Anh giúp em.” Trần Uyển Kiều cười nói, “Em chỉ muốn ngồi dậy một lúc thôi
Hai ngày nay cứ nằm trên giường bệnh, xương cốt cũng cứng hết cả rồi.” Chung Lỗi giúp cô chỉnh độ cao của giường bệnh, rồi đỡ cô tựa lên giường, “Như vậy được chưa?” Trần Uyển Kiều gật đầu, “Cảm ơn.” Sau đó, hai người nhìn nhau không nói gì
Cuối cùng Trần Uyển Kiều đành lên tiếng phá vỡ sự im lặng, “Hôm nay anh đến đây để nói lời chia tay với em sao?” “Sao em lại nghĩ vậy?” Chung Lỗi hỏi ngược lại cố
“Thật ra dù anh có quyết định thế nào, thì em vẫn hiểu được
Em2đồng ý..
chia tay
Nói thế nào đi nữa, chuyện này cũng là em có lỗi với anh.” Trần Uyển Kiều yếu ớt nói, những nét mặt lại vô cùng bình tĩnh
Cổ đợi giây phút này đã ba ngày rồi.
Chung Lỗi nghe xong lời cô nói thì vẻ mặt càng phức tạp hơn, “Thật ra hôm nay anh đến là muốn hỏi em một vấn đề
Em có thể trả lời thật lòng không?” Trần Uyển Kiểu lẳng lặng nhìn anh, “Anh hỏi đi.” “Khoảng thời gian em ở bên anh, em có từng nghiêm túc hay không? Ý anh là em có thật sự muốn ở bên anh, và gắn bó lâu dài với anh hay không?” “Có.” Trần Uyển Kiều gật đầu
Có lẽ cô không yêu chung Lỗi, nhưng cô thật lòng nghiêm túc muốn ở bên anh, muốn sống cùng anh cả đời
Nhưng ông trời trớ trêu, để xảy9ra chuyện ngoài ý muốn thế này, cho nên dù Chung Lỗi có quyết định thế nào thì cô cũng tán thành, đồng thời thấu hiểu
Mà lúc này, Trần Uyển Kiểu không thấy được, khi cổ gật đầu, thì ánh mắt Chung Lỗi lập tức thả lỏng
“Thật ra, ba ngày qua tâm trạng anh rất rối bời
Anh đã suy nghĩ rất nhiều, hồi tưởng lại từng kỷ niệm của chúng ta từ ngày đầu tiên gặp gỡ cho đến bây giờ.” Chung Lỗi ôn tồn nói
“Cho nên bây giờ anh kết luận thế nào?” Ánh mắt Trần Uyển Kiều bình tĩnh, chỉ là bàn tay đặt dưới chân lại không khỏi siết chặt
Cô giống như một phạm nhân đang chờ phán quyết, còn Chung Lỗi chính là quan tòa
Chung Lỗi nghe vậy thì nét mặt bỗng nhiên buồn bã, “Thật ra anh vẫn luôn biết trong lòng em có6người khác
Mãi cho đến khi chúng ta gặp Giang Thần Hi và Bùi Nhất Ninh, anh mới dần xác định được người trong lòng em chính là anh ta
Có điều anh cũng không quan tâm, vì anh cảm thấy mình cũng ưu tú, rồi một ngày nào đó em sẽ quên anh ta mà thích anh thôi
Anh nói có đúng không?”
Trần Uyển Kiều gật đầu, “Đúng vậy, dù bây giờ nói những lời này có lẽ hơi muộn, nhưng em thật sự đang cố gắng quên anh ấy và dần thích anh
Thời gian qua, anh đối xử với em rất tốt, em đều khắc ghi trong lòng.”
Nghe vậy, nét mặt Chung Lỗi mới thả lỏng, “Không biết tại sao khi nghe mấy lời này của em, anh bỗng nhiên cảm thấy rất thoải mái
Uyển Kiểu, trong số những đối tượng xem mắt của anh, em là người anh hài0lòng nhất
Có thể em không xinh đẹp nhất, nhưng trên người em có nhiều điểm hấp dẫn anh
Khoảng thời gian gặp gỡ em, anh đã yêu em, đồng thời cũng muốn ở bên cạnh em mãi mãi
Hôn nhân chính là lời hứa của anh dành cho em
Anh nghĩ, ban đầu em đồng ý lời cầu hôn của anh, chắc cũng vì nghiêm túc muốn ở cạnh anh cả đời, có phải không?”
Nghe xong những lời nói của anh, trong lòng Trần Uyển Kiều càng buồn bã hơn, “Chung Lỗi, em xin lỗi.”
Dù cô có từng muốn sống bên anh cả đời hay không, nhưng chuyện này nói khó nghe một chút chính là cô đã phản bội anh.
Chung Lỗi mỉm cười, “Em không cần phải xin lỗi anh
Khi còn trẻ anh cũng từng yêu một người con gái, đó là tất cả nhiệt huyết tuổi trẻ của anh
Anh từng7vì cô ấy mà làm rất nhiều chuyện điên rồ, cũng từng nghĩ sẽ đi cùng cô ấy đến cuối con đường, nhưng cuối cùng vẫn có duyên mà không phận
Vì một số lý do, anh đã mất cô ấy
Anh từng đau khổ, cho nên hiểu được tâm trạng của em, cũng hiểu được hành động của em
Uyển Kiều, anh lớn hơn em vài tuổi, tự nhận trải đời nhiều hơn em, nhưng dưới tình huống ngày hôm đó, nếu anh là em thì anh chưa chắc đã làm tốt hơn em
Ba ngày qua, anh cứ liên tục suy nghĩ một vấn đề, nếu hôm nay người xảy ra chuyện là anh, thì em có muốn tiếp tục ở cạnh anh hay không?” Trần Uyển Kiều ngẩn người
Cô chưa từng nghĩ tới chuyện này, cho nên thành thật trả lời, “Em chưa từng nghĩ đến chuyện này.” Chung Lỗi nghe vậy thì cười khẽ, “Điểu anh thích nhất ở em chính là em rất thành thật, không thích nói dối.” Trong khoảng thời gian qua lại với anh, có lẽ chuyện duy nhất mà cô nói dối chính là món quà thiên nga đen kia
Chung Lỗi tự cảm thấy trong khoảng thời gian này anh đã hiểu rất rõ Trần Uyển Kiều
“Uyển Kiều, anh là một người coi trọng lời hứa
Hôn nhân chính là hứa hẹn lớn nhất mà anh đã hứa với em, cho nên sau ba ngày nghĩ ngợi suy xét cẩn thận, anh vẫn muốn hỏi em một cấu.” Trần Uyển Kiều hỏi theo bản năng, “Câu gì ạ?” “Nếu anh nói anh muốn tiếp tục ở bên em thì em có còn đồng ý lấy anh không?” Trần Uyển Kiều lập tức ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Chung Lỗi
Chung Lỗi cười nói, “Không cần ngạc nhiên như vậy đâu
Anh không phải đang nói đùa với em, anh rất nghiêm túc
Em cứ trả lời thật lòng là được.” “Chung Lỗi, bác sĩ nói cả đời này có lẽ em sẽ không bao giờ có thể làm mẹ” Chung Lỗi gật đầu, “Anh biết.” “Em vì cứu một người đàn ông khác mới ra nông nỗi này.” Chung Lỗi tiếp tục gật đầu, “Anh biết.” “Chung Lỗi, em không yêu anh.” Chung Lỗi lại gật đầu một lần nữa, “Anh cũng biết.”
“Vậy vì sao anh còn quyết định thế này.” Trần Uyển Kiều không thể hiểu được
Cô xứng đáng để anh làm như vậy sao? Bình thường dưới tình huống này, không phải nên chia tay với cổ ư? Cô đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón nhận, thế mà anh lại cho cô một kết quả bất ngờ như vậy, khiến cô nhất thời trở tay không kịp.
Chung Lỗi nở nụ cười, “Anh cũng không biết
Anh về nhà suy nghĩ suốt mấy ngày, nhưng lại nghĩ ra đáp án này
Anh đã nghiêm túc tự hỏi, có phải mình hoàn toàn không để tâm tất cả mọi chuyện em làm hay không? Có phải đã yêu em đến nỗi không thể không có em hay không? Đáp án là không.”
“Vậy sao anh còn...” Trần Uyển Kiều càng không thể hiểu được sự lựa chọn của anh
“Trong lòng anh cũng rất hoài nghi chính mình
Có điều Uyển Kiều à, anh vẫn thật lòng nghiêm túc muốn ở cạnh em
Anh chỉ hỏi em một câu, nếu chúng ta tiếp tục ở bên nhau thì em có thể hoàn toàn quên Giang Thần Hi mà vui vẻ sống cùng anh hay không?”
“Trung Lỗi, sức khỏe của em...” “Anh biết rất rõ tình trạng sức khỏe của em
Bỏ qua mọi nhân tố khác, anh chỉ hỏi em một câu, nếu ở bên anh, em có thể quên Giang Thần Hi không?” Trần Uyển Kiều cúi đầu không nói lời nào
Chung Lỗi cũng không thúc giục cô
Phòng bệnh lại rơi vào yên lặng một lần nữa
Một lúc lâu sau, ngay khi Chung Lỗi sắp bỏ cuộc, thì Trần Uyển Kiều chậm rãi đáp, “Chung Lỗi, em không thể đảm bảo mình có thể hoàn toàn quên anh ấy, nhưng em vẫn sẽ cố gắng như trước, cố gắng quên anh ấy và thích anh.” Nét mặt Chung Lỗi lập tức thả lỏng
Đối với anh, câu trả lời này đã quá đủ rồi
“Vậy hôn ước của chúng ta vẫn tiếp tục nhé.” Anh nói, nét mặt vô cùng bình tĩnh
Trần Uyển Kiều cau mày nhìn anh
Chung Lỗi thấy thế thì cười khẽ, “Có phải hôm nay em cho rằng anh đến đây để chia tay với em không?” Trần Uyển Kiểu gật đầu
Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ vậy thôi
“Nghĩ như vậy cũng rất bình thường, có điều Uyển Kiều, anh hy vọng kết quả của chúng ta sẽ khác.” “Chung Lỗi, cảm ơn anh đã bao dung em, nhưng em không thể ở bên anh
Chuyện này không công bằng với anh.”
“Trong chuyện tình cảm không có gì là công bằng hay không công bằng cả, mà chỉ có tình nguyện hay không thôi.” Chung Lỗi nói
Anh tình nguyện làm vậy
Trước kia, bởi vì anh không cho phép mình làm việc thiếu suy nghĩ mà mất đi người con gái mình yêu
Qua nhiều năm, Trần Uyển Kiều là người duy nhất khiến anh động lòng, nếu bỏ lỡ cô, anh không biết tương lai mình có còn gặp được người như vậy không.
“Chung Lỗi, em không thể sinh con.” Trần Uyển Kiều nhẹ giọng nói
Đây là một vấn đề rất thực tế
Một người phụ nữ không thể có con thì dù là ở cổ đại hay hiện đại cũng sẽ đều bị trách móc.
“Trùng hợp, anh cũng không thích trẻ con lắm
Thậm chí anh đã từng định theo chủ nghĩa DINK(*).” (*) Chủ nghĩa DINK: Dual Income, No Kids; thu nhập gấp đôi nhưng không sinh con
“Chung Lỗi, anh đừng an ủi em
Không nói đến những vấn đề khác, nếu ba mẹ anh biết chuyện này thì bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý”
“Vậy đừng để họ biết
Đây là chuyện của anh và em nên hãy để hai ta tự giải quyết, người khác nghĩ thế nào chúng ta không cần để ý đến
Hơn nữa, lời nói vừa rồi của anh cũng không phải để an ủi em
Anh thật sự không thích trẻ con
Có lẽ trong mắt số đông mọi người, con cái là một yếu tố rất quan trọng trong một gia đình, nhưng anh là trường hợp ngoại lệ.”
“Chung Lỗi, em sợ anh hối hận.”
“Sau này có hối hận hay không anh không biết
Nhưng hôm nay, anh đã suy nghĩ rất kỹ mới đưa ra quyết định này, không phải là nhất thời xúc động
Uyển Kiểu, anh muốn tiếp tục ở bên em
Về phần có thể sinh con được hay không, thật ra anh không quan tâm vấn đề này
Hơn nữa hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển như thế, chúng ta hoàn toàn có thể đến bệnh viện khác khám lại, biết đâu sẽ có kết quả tốt hơn
Mà cho dù em thật sự không thể sinh được thì cũng không sao
Nếu em thích trẻ con, chúng ta có thể nhận nuôi một đứa
Còn nếu không thích thì chỉ hai chúng ta bên nhau tới già cũng được.” Chung Lỗi nói những lời này với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, không hề có ý bông đùa
Ba ngày qua, anh không thể nghỉ ngơi được, anh nghiêm túc suy nghĩ tất cả các vấn đề, sau đó mới đưa ra quyết định ngày hôm nay.
“Nếu em thật sự lo anh sẽ hối hận, vậy thì đến khi anh hối hận, anh nhất định sẽ nói với em, sau đó chia tay trong êm đẹp.” Không biết vì sao khi nghe câu nói sau cùng của Chung Lỗi, trong lòng Trần Uyển Kiều bỗng thở phào nhẹ nhõm, nét mặt dần thả lỏng
“Chuyện này em không cần phải trả lời ngay, em hãy suy nghĩ thật kỹ
Anh cho em ba ngày để nghiêm túc cân nhắc
Trong ba ngày này, anh sẽ không tới quấy rầy em
Sau ba ngày, em hãy cho anh một đáp án cuối cùng, như vậy có được không?” Chung Lỗi đã nói đến mức này, Trần Uyển Kiều cũng không có lý do gì để từ chối, nên bèn gật đầu, “Được.” Có điều trong lòng cô càng ngổn ngang hơn
Đến bản thân cô cũng cảm thấy mình không có điểm nào đáng để anh làm đến mức độ này vì mình.
Khi ông bà Trần trở về phòng bệnh, thì Chung Lỗi đang gọt táo cho Trần Uyển Kiều
Hai ông bà đi vào, thấy cảnh này thì nét mặt hết sức phức tạp, áy náy nhìn anh.
Ngược lại, Chung Lỗi hết sức tự nhiên chào hỏi hai ông bà, “Chào chú, chào dì, hai người đến rồi, vậy cháu về trước đây.” Sau đó đưa quả táo đã gọt xong cho Trần Uyển Kiều, “Suy nghĩ kỹ lời anh nói đi, anh về nhé.”
Trần Uyển Kiều nhận quả táo, rồi gật đầu
“Chung Lỗi à, cháu không ngồi chơi chút nữa sao?” Bà Trần muốn giữ anh lại
Chung Lỗi mỉm cười, “Dì, công ty còn chút việc nên cháu không thể ngồi thêm.” Ánh mắt bà Trần hiện lên sự thất vọng, nhưng vẫn tươi cười, “Vậy cháu cứ về giải quyết công việc trước đi.” Sau khi Chung Lỗi đi rồi, bà Trần mới nói với Trần Uyển Kiểu, “Hôm nay Chung Lỗi đến đây là để chia tay với con à?” Trần Uyển Kiều bật cười
Xem đi, không chỉ một mình có nghĩ như vậy, ngay cả ba mẹ cô cũng cảm thấy sau sự việc này thì Chung Lỗi chia tay với cô cũng là chuyện bình thường
“Không phải a.” Trần Uyển Kiều thản nhiên đáp.
Mắt bà Trần lập tức sáng lên, “Chung Lỗi không chia tay với con sao? Vậy các con đã nói gì với nhau vậy?”
“Mẹ, vừa rồi mẹ đi đâu vậy?” Trần Uyển Kiểu không đáp mà hỏi ngược lại.
“Mẹ có đi đâu đâu
Cứ nghĩ đến chuyện của con là mẹ lại phiền lòng, nên ra ngoài đi dạo trò chuyện với ba con một lúc thôi.” Trần Uyển Kiểu không nghi ngờ gì
“Uyển Kiều, con nói thật với mẹ đi, vừa rồi Chung Lỗi nói với con chuyện gì vậy? Hai đứa thật sự không chia tay sao?” Bà Trần nóng lòng hỏi
Nếu Chung Lỗi bằng lòng tiếp tục qua lại với Trần Uyển Kiều thì sẽ là kết quả tốt nhất
Dù sao trong lòng Giang Thần Hi cũng đã có người khác, không có tình cảm với Trần Uyển Kiều, ép hai đứa ở bên nhau, chưa chắc con gái bà sẽ hạnh phúc
Trước đó bà đến nhà họ Giang, yêu cầu Giang Thần Hi chịu trách nhiệm, cũng chỉ vì lo mai sau con gái mình không có nơi nương tựa
Trần Uyển Kiều hơi mất tập trung
Trong dầu cô toàn là những lời Chung Lỗi vừa nói
Nghe bà Trần hỏi vậy, cô bèn nói, “Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa
Trước tiên hãy để con suy nghĩ thật cẩn thận dã.” Bà Trần vẫn muốn hỏi nữa, nhưng ông Trần đã kéo bà lại, “Được rồi, Uyển Kiều vừa mới làm phẫu thuật không bao lâu, bà để nó nghỉ ngơi cho khỏe đi
Chuyện này nói sau cũng không muộn.” Bà Trần trừng mắt
Chuyện này có thể chờ được sao
Ông có biết mấy ngày nay bà lo lắng thế nào không? Bà chỉ có một đứa con gái, hiện giờ lại ra nông nỗi này, trái tim người làm mẹ là bà đau còn hơn dao cắt
Bình thường bà Trần cũng không phải là người không biết lý lẽ, lần này vì Trần Uyển Kiểu mà bà chạy đến nhà họ Giang gây chuyện đã là phá vỡ nguyên tắc sống của bà.
“Mẹ, con mệt quá, mẹ cho con nghỉ ngơi một lát đi.” Trần Uyển Kiều yếu ớt nói
Bà Trần nhìn gương mặt tái nhợt của con gái, cuối cùng vẫn không đành lòng ép hỏi nữa, bèn đỡ cô nằm xuống, “Được rồi được rồi, con nghỉ ngơi trước đi.” Ông Trần đứng ở cuối hành lang bệnh viện, cầm một điếu thuốc trong tay, trầm ngâm nhả khói
Sau khi con gái xảy ra tai nạn, trong lòng ông cũng không khá hơn vợ là bao
Có điều ông là đàn ông, cho nên những lời muốn nói đều giữ trong lòng
Bà Trần đi tới, thấy dáng vẻ của chồng, thì thở dài, “Lão Trần, ở bệnh viện không được hút thuốc.” Ông Trần nghe vậy thì dập tắt điếu thuốc, “Uyển Kiều ngủ rồi à? Bà Trần gật đầu, “Ừ, lão Trần, chuyện này ông thấy thế nào?” “Bất kể cuối cùng Chung Lỗi có đưa ra quyết định thế nào, dù là muốn hủy hôn, chúng ta cũng phải chấp nhận.” “Điều này tôi tất nhiên hiểu
Tôi nói Uyển Kiểu kìa.” “Nếu bà muốn tốt cho Uyển Kiều, thì đừng tìm đến nhà họ Giang nữa
Uyển Kiều là một đứa bé kiêu ngạo, bà ép Giang Thần Hi cưới con bé, nếu con bé biết được thì lòng tự trọng sẽ bị tổn thương” “Nhưng lẽ nào cứ để như vậy? Cuộc sống sau này của Uyển Kiều phải tính sao đây? Chẳng lẽ ông muốn con bé phải gả cho một người từng ly dị và có con riêng sao?” “Nếu thật sự không được thì chúng ta sẽ nuôi con bé cả đời.” Ông Trần cắn răng nói
“Lão Trần, nhưng cuối cùng chúng ta rồi sẽ già, có thể sẽ đi trước con bé
Đến khi chúng ta không còn thì nó phải làm sao?” Bà Trần đau buồn, lo lắng đến bạc cả đầu.
“Con cháu có phúc của con cháu, bây giờ còn quá sớm để tính đến những chuyện này
Trước tiên chúng ta cứ chờ xem, biết đâu Uyển Kiều sẽ khỏi bệnh thì sao
Bây giờ y học phát triển như thế, có thể sẽ trị được mà.” Nếu khỏi bệnh thì cho dù không có Giang Thần Hi hay Chung Lỗi thì Trần Uyển Kiều vẫn có thể tìm được một người đàn ông tốt.
Nghe vậy, bà Trần lập tức nói, “Đúng vậy, tôi muốn tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho Uyển Kiều
Dù sao ở đây cũng không chuyên, tôi sẽ tìm một bác sĩ chuyên khoa, nếu tìm không được thì sẽ nghĩ cách nhờ người khác tìm giúp.”
Ông Trần vỗ lên vợ, trấn an, “Tôi đã liên lạc với bạn học cũ, ông ấy biết một bác sĩ rất giỏi, chờ khi nào Uyển Kiểu khỏe hơn, chúng ta sẽ đưa con bé đến đó khám.”
“Được cứ, cứ vậy đi.” Lời nói của ông Trần mang đến hy vọng cho bà Trần, khiến bà tạm thời không nghĩ đến chuyện đến nhà họ Giang gây chuyện nữa
Mà bên kia, Giang Thần Hi đã đi tìm Thẩm Thanh Lan.