Chương 645
Doãn Tư Dược kéo Mã Diễm ra đến tận cổng biệt thự thì bà ta giãy giụa rồi thẳng tay tát anh một cái. Doãn Tư Dược không né tránh, ngược lại đứng yên chịu trận.
Vệ Tử Ngọc chạy theo sau đúng lúc nhìn thấy cảnh này, ngỡ ngàng không nói được gì, sao trên đời lại có thể có người mẹ như vậy? Thật sự quá đáng!
Doãn Tư Dược chậm rãi quay đầu nhìn Mã Diễm, bình tĩnh nói: “Làm loạn đủ chưa?”
Mã Diễm hung hăng nhổ nước miếng rồi gằn giọng nói: “Tao làm loạn? Tao là mẹ ruột của mày! Mày lại không đứng về phía tao? Nếu không có tao đẻ ra mày thì mày có thể ăn sung mặc sướиɠ ở Doãn gia, ở biệt thự, đi siêu xe, còn lấy vợ đẹp? Giờ thì sao hả? Nịnh nọt được Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề rồi thì định từ mặt tao đúng không? Mày nằm mơ đi!”
Cuối cùng Doãn Tư Dược đã biết vì sao Mã Anh Anh lại trở thành sa đọa, lối nói chuyện chua ngoa chính là từ người mẹ này mà ra. Anh thật sự hối hận, đáng lẽ nên để em gái mình tránh xa Mã Diễm, nếu hai người họ không có liên hệ, không có tiếp xúc, có thể Mã Anh Anh đã không trở thành như bây giờ?
Người mẹ thế này, thật sự anh còn có thể cố gắng đến bao giờ?
Doãn Tư Dược cảm thấy vô cùng mệt mỏi, anh vừa ngước mắt lên lại nhìn thấy Vệ Tử Ngọc đứng đó không xa, đáy lòng nghẹn lại vì tức giận. Để vị hôn thê của mình chứng kiến cảnh này, tương lai liệu cô ấy sẽ nhìn anh như thế nào?
Cười nhạo? Khinh thường? Hay sẽ giả bộ ngoài trọng trong khinh?
Anh thật sự không muốn nghĩ đến!
Doãn Tư Dược thở dài một tiếng: “Mẹ, tôi hỏi mẹ lần cuối, mẹ thật sự muốn đi tìm Anh Anh?”
Mã Diễm ưỡn ngực nói: “Tao không có thua Anh Anh đâu! Mày đừng thấy tao có tuổi mà coi thường, mẹ mày vẫn còn rất xuân sắc!”
Doãn Tư Dược kiên nhẫn hỏi: “Vậy mẹ biết Anh Anh đang ở đâu không?”
“Ở đâu? Không phải là nơi có chỗ ở, có ăn mặc, có tiền còn có đàn ông sao?” Mã Diễm đắc ý nói: “Mày tưởng mày không nói thì tao không biết cách hỏi sao? Nuôi mày đúng là phí công mà! Giờ mày coi Cố Hề Hề còn hơn tao! Mày không giúp thì thôi, đừng cản đường tao hưởng thụ cuộc sống!”
Vệ Tử Ngọc nhịn không được tò mò, lên tiếng hỏi: “Vùng biển quốc tế là ở đâu? Là khu vực biển tiếp giáp giữa các quốc gia sao?”
Doãn Tư Dược vô ngữ, anh không biết nên giải thích thế nào về vùng biển quốc tế.
Mã Diễm không còn đủ kiên nhẫn, bà ta gào lên: “Tao mặc kệ, tao muốn đi! Mày không cản tao được đâu!”
“Me! Mẹ có thể thôi làm loạn được không? Mỗi tháng tôi đưa cho mẹ mười vạn là quá đủ cho mẹ sống cuộc sống sung túc!” Doãn Tư Dược tức giận nói: “Mẹ có thể sống yên cuộc đời của mẹ không? Mẹ muốn tái giá cứ tái giá, muốn sống độc thân thì cứ độc thân, muốn đi du lịch thì du lịch, muốn mở cửa hàng kinh doanh thì mở cửa hàng, tôi đều có thể đưa tiền cho mẹ! Mẹ có thể thôi làm loạn hay không? Nơi đó không phải nơi mẹ có thể muốn đến là đến! Chị dâu là người dễ tính có thể không chấp nhặt, nhưng điều đó không có nghĩa là anh hai sẽ bỏ qua như chị ấy. Bây giờ là hai người họ vì nể mặt tôi nên mới chưa làm gì mẹ, nhưng mẹ đừng được đà làm tới!”
Mã Diễm rống lên đáp lại: “Tái giá làm gì? Tao không cần lấy chồng, ở vậy có gì không tốt? Nhưng, không lấy chồng không có nghĩa là tao không cần đàn ông! Tao thích đàn ông trẻ khỏe cơ! Tao cũng không cần du lịch, không cần kinh doanh, tao chỉ muốn hưởng thụ, hưởng thụ! Mày cho tao mười vạn mà nghĩ là đủ? Tao đi đánh bài một bữa đã sạch tiền rồi! Tao không có ngu, vùng biển quốc tế làm gì có ai quản, thích đi thì cứ đi thôi!”
Doãn Tư Dược lúc này mới điềm tĩnh trở lại, có vẻ như Mã Diễm cũng nhận thức được vùng biển quốc tế là nơi nào.
“Mẹ thật sự chắc chắn? Không hối hận? Mẹ phải hiểu một khi đã đến nơi đó thì tôi không thể nào đưa mẹ trở về được!” Doãn Tư Dược trịnh trọng nói: “Đây là cơ hội cuối cùng để mẹ lựa chọn!”
Mã Diễm chắc nịch nói: “Không cần suy nghĩ! Giờ mày đưa tao năm trăm vạn đi, từ giờ tao sẽ không đòi tiền mày nữa!”
Doãn Tư Dược hung hăng vỗ trán, ánh mắt tức giận: “Được, được! Mẹ, đây là lựa chọn của mẹ, tôi hy vọng từ giờ đến cuối cuộc đời mẹ đừng bao giờ hối hận!”
“Hối hận cái gì mà hối hận? Có nơi hay ho như vậy mà không nói sớm cho tao biết?” Mã Diễm thản nhiên nói: “Mau đưa tiền cho tao đi, để tao còn đi nữa!”
Ngón tay Doãn Tư Dược khẽ run rẫy, anh đã quá mệt mỏi, không còn muốn nói lời khuyên ngăn nữa.
Doãn Tư Dược lấy xấp chi phiếu ra, ký xoát xoát liên tục vài tờ và xé đưa cho Mã Diễm: “Tình nghĩa mẹ con chúng ta đến đây là chấm hết. Con đường sau này, mẹ hãy tự lo cho mình!”
Nói xong câu đó, Doãn Tư Dược lập tức quay đầu bỏ đi, Vệ Tử Ngọc vội vàng chạy theo sau anh.
Mã Diễm hưng phấn hôn cái bẹp vào tờ chi phiếu, hoàn toàn không quan tâm đến đứa con trai đang rời khỏi.
Doãn Tư Dược chờ Vệ Tử Ngọc lên xe, yên lặng nhìn bóng dáng Mã Diễm qua kính chiếu hậu, hốc mắt anh hơi đỏ lên, hung hăng dẫm chân ga lái xe đi khỏi nơi này.
Trên thế giới này, anh còn lại ai bên cạnh mình? Vì sao tất cả đều…?
Doãn Tư Dược lái xe một cách vô thức, không có mục đích là đi đâu, Vệ Tử Ngọc ngồi ở ghế phụ mà không dám nói gì. Cô đã chứng kiến mọi chuyện của ngày hôm nay, cô có nên nói gì lúc này để an ủi anh không, nếu cô không làm gì thì liệu Doãn Tư Dược có chán ghét cô không, Cố Hề Hề có trách cô không, hay Doãn gia sẽ trừng phạt cô?
Nghĩ đến đây, Vệ Tử Ngọc liền quay đầu nhìn Doãn Tư Dược, nhưng thời điểm nhìn gương mặt anh thì cô không nói được gì nữa. Đôi mắt Doãn Tư Dược rưng rưng, anh đang cật lực khống chế bản thân để nước mắt không rơi xuống.
Bỗng dưng Doãn Tư Dược giẫm phanh lại, vô cảm nói: “Giờ em về đi, tôi không thể hẹn hò với em hôm nay.”
Vệ Tử Ngọc khẽ cắn môi: “Hay để em ở cạnh anh?”
“Không cần, tôi muốn yên tĩnh một mình.” Doãn Tư Dược nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ bên ngoài, anh không muốn đối phương nhìn thấy vẻ mặt mình trong lúc này.
“Thôi được, có chuyện gì thì cứ gọi cho em bất cứ lúc nào. Hơn nữa…” Vệ Tử Ngọc ngập ngừng một chút, hít một hơi và nói tiếp: “Em sẽ không nói chuyện vừa rồi với bất kỳ ai. Hơn nữa, anh không làm sai gì cả. Dù anh quyết định thế nào thì em sẽ luôn ủng hộ anh.”
Doãn Tư Dược khẽ gật gầu đầu, không đáp lại.
Vệ Tử Ngọc thoáng thất vọng, chỉ đành đẩy cửa xe bước xuống.
Doãn Tư Dược đạp chân ga rời khỏi, để Vệ Tử Ngọc ở ga tàu điện ngầm. Anh không đi quá xa, chỉ quẹo vào một hẻm nhỏ gần đó, tắt máy dừng xe, tựa lưng vào ghế ngồi và để mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Anh không thể khóc trước mặt người khác.
Anh là Doãn Tư Dược, là nhị thiếu Doãn gia, là đàn ông của Doãn gia!
Người ta thường nói đàn ông không biết khóc, thật ra đó chỉ là khi họ chưa đến tận cùng của sự đau khổ. Giờ đây Doãn Tư Dược chỉ có thể trốn ở một góc này, để không ai nhìn thấy anh, để anh có thể mặc sức khóc cho thoả bao nhiêu tủi hờn uất nhục nhiều năm qua.
Lời nói của Mã Diễm ngày hôm nay đã phá tan hy vọng ảo tưởng cuối cùng của anh. Anh tận lực chứng tỏ bản thân, nỗ lực biểu hiện thật tốt chỉ vì mong Doãn Tư Thần coi trọng anh, sẽ vì nể mặt anh mà bỏ qua cho Mã Diễm, anh chỉ vì muốn bảo vệ mẹ của mình.
Cuối cùng thì Mã Diễm đã làm gì?
Không đánh bài thì cũng là gây chuyện, rồi đi tìm đàn ông, bây giờ vì hưởng thụ những nɧu͙© ɖu͙© sân si dơ bẩn mà đòi đến vùng biển quốc tế!
Người như thế này không phải là mẹ anh! Tuyệt đối không phải!
Doãn Tư Dược cảm nhận được các ngón tay của mình đang run rẩy, không hiểu là vì tức giận hay tuyệt vọng? Có lẽ là cả hai…
Ting!
Một tiếng tin nhắn wechat vang lên, Doãn Tư Dược mơ hồ nhìn đến màn hình điện thoại bằng đôi mắt đẫm lệ, là tin nhắn của Cố Hề Hề.
“Cậu có sao không?”
Bốn chữ đơn giản đã khiến Doãn Tư Dược lần nữa oà khóc như đứa trẻ. Dường như định mệnh xui khiến, thời điểm anh bất lực tuyệt vọng nhất thì bóng dáng đó lại xuất hiện như một bó rơm cứu lấy mạng anh khỏi chết đuối giữa dòng đời nghiệt ngã, anh chỉ có thể nắm lấy thật chặt, quyết không buông tay, và bây giờ cũng như vậy.
Trên đời này thì đây chính là hơi ấm duy nhất còn sót lại, tựa như cô bé bán diêm, chỉ một que diêm ấm áp cũng đủ để anh chấp nhận trả giá bằng mạng sống.
Cố Hề Hề chờ thật lâu không thấy Doãn Tư Dược trả lời, liền nhắn thêm một tin: “Dù chuyện gì xảy ra, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà.”
Tin nhắn thứ hai giống như một cú chuỳ đánh mạnh vào ngực trái Doãn Tư Dược, anh nắm chặt điện thoại trong tay, cả đời sẽ không bao giờ buông bỏ hơi ấm này!
“Tôi không sao.”
Doãn Tư Dược run lẩy bẩy bấm ba chữ, ba chữ này anh sẽ dùng chấp niệm cả cuộc đời của mình để hoàn thành. Tin nhắn vừa được gửi đi, Doãn Tư Dược cảm thấy toàn thân mình không còn chút sức lực.
Cố Hề Hề nhận được tin nhắn trả lời thì thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự lo lắng Doãn Tư Dược trong cơn tức giận sẽ làm ra việc khiến anh hối hận. Dù thế nào thì Mã Diễm vẫn là mẹ ruột của anh, cô không hy vọng Doãn Tư Dược phải sống trong dằn vặt phần đời còn lại.
Về phần Mã Diễm, bà ta cầm được năm trăm vạn như mong muốn thì lập tức bị đưa đến vùng biển quốc tế, người đàn bà làm náo loạn cả Doãn gia chục năm qua cuối cùng đã biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt người Doãn gia.
Sau hôm đó Doãn Tư Dược trầm mặc vài ngày, anh không tìm đến Vệ Tử Ngọc. Mãi đến khi Cố Hề Hề nhắc nhở là hôn lễ sắp đến nên cần gửi thiệp mời cho Vệ Tử Ngọc thì anh mới chủ động liên hệ Vệ Tử Ngọc.
Thời điểm nhìn thấy Doãn Tư Dược sau nhiều ngày không gặp, Vệ Tử Ngọc cảm nhận được một sự thay đổi rất rõ ràng ở anh.