Chương 13: Bữa tiệc
Xế chiều, Tại căn hộ chung cư cao ắp mà Trần Anh Thư đang sống, không gian có chút yên tĩnh. Ánh sáng hoàng hôn từ phía ngoài hắt vào bên trong phòng bằng đường của sổ tạo thành những chỗ sáng tối.
Phía nhà tắm đối diện chiếc bàn có chiếc máy tính của cô đang phát ra những âm thanh của nước chảy. Chính xác hơn là âm thanh của chiếc vòi hoa sen. Đột nhiên ngưng chảy.
Bước ra từ nhà tắm là thân hình của một người thiếu nữ xinh đẹp, cô mặc một bộ đồ ngủ quen thuộc có chút rộng rãi khi ở nhà nhưng cũng không thể dấu được những đường cong trên cơ thể của cô.
Thời tiết thành phố đã bắt đầu sang thu nên không khí cũng mát mẻ dễ chịu hơn hẳn. Đối với cô thì một ngày mệt mỏi trôi qua, được hoà mình vào làn nước cùng không gian nhà tắm quen thuộc cũng làm tinh thần con người ta thư thái đến lạ, những mệt nhọc trọng ngày đều được tan biến.
Đôi chân trần trắng nõn bước trên nền gạch, vài giọt nước được rơi xuống đất từ tóc của cô, cô đi bật đèn phòng lại giường rồi ngồi xuống, chiếc nệm vì có lực tác dụng nên cũng lún nhẹ.
Trần Anh Thư lấy chiếc khăn tắm màu trắng được vắt trên cổ mình khẽ lau làn tóc ướt. Vậy mà cũng đã gần 7 giờ rồi. Cô nhìn xung quanh căn phòng.
Hồi nãy Lâm Yến Chi có nói với cô là đi mua đồ ăn tối về cho hai đứa, cũng đã 30 phút trôi qua vẫn chưa thấy cô bạn thân của mình về.
Vừa ngồi lau tóc rồi lại nghĩ đến những chuyện vụn vặt, cô với lấy chiếc điện thoại cũ có vài chỗ sứt mẻ của mình đang được vứt trổng trơ ở góc giường, bật nguồn lên.
Nhanh thật, chỉ mới đi làm thôi mà cũng đã đến cuối tuần rồi. Vậy là hôm mai chủ nhật. Lâm Yến Chi mở cánh cửa phòng bước vào.
"Trần Anh Thư, cậu đợi mình lâu chưa?"
Trần Anh Thư nhìn về phía bạn mình, nói là đi mua đồ ăn nhưng trên tay chẳng cầm theo thứ gì. Không để Trần Anh Thư thắc mắc nhiều thì Lâm Yến Chi nói.
"Trần Anh Thư, hôm nay cuối tuần, các anh chị ở công ti tổ chức một buổi liên hoan đấy. Cậu có muốn đi không? Mọi người thấy cậu là nhân viên mới đến muốn tạo thêm nhiều mối quan hệ hơn nên kêu mình rủ thêm cậu nữa, cậu đi cho vui"
Nghĩ đến đến đi ăn thì đương nhiên cô cũng muốn đi rồi. Trần Anh Thư nhanh chóng đồng ý, dù sao cô nghĩ lại thì bản thân cũng nên sống cởi mở một chút, giao lưu gặp gỡ bạn bè cũng rất tốt.
"Oke, mình biết kiểu gì cậu cũng đi mà. Cậu thay đồ đi, mình đợi"
"Đi ngay sao?" Trần Anh Thư vừa mới tắm xong, tóc còn chưa kịp khô, cô hỏi lại.
"Ừm, tổ trưởng vừa gọi nói với mình 7 rưỡi có mặt. Bây giờ cũng 7 giờ rồi, hồi nãy mình gặp mọi người trên đường, cũng có vài người đi rồi"
"Vậy sao? Được, Lâm Yến Chi. Cậu đợi chút"
Sau khi Trần Anh Thư thay đồ xong thì hai cô bạn bắt đầu đi bắt taxi đến điểm hẹn. Rất nhanh hai người đã đến nơi, trước mắt là một nhà hàng lớn tại trung tâm thành phố.
Trần Anh Thư nhìn cũng phải choáng ngợp với vẻ hào nhoáng của nhà hàng. Tuy nơi này không ở xa với chỗ ở của cô nhưng để mà nói thì cô chưa hề đến những nơi như vậy bao giờ.
Lâm Yến Chi và Trần Anh Thư bắt đầu đi vào bên trong. Vì đã nhắn trước số bàn nên rất nhanh bọn họ tìm thấy chỗ mọi người ngồi. Đám người đồng nghiệp thấy Lâm Yến Chi và Trần Anh Thư liền vẫy tay.
"Ở bên này"
Hai cô gái bắt đầu đi lại chỗ họ. Một chị đồng nghiệp nói.
"Chỉ còn hai cô nương thôi đấy, mọi người đầy đủ cả rồi. Nào, mau ngồi xuống đi"
Một bàn ăn lớn, ở đây có khoảng 6 người tính cả Trần Anh Thư và Lâm Yến Chi nữa là 8. Mọi người niềm nở nói chuyện khiến cô cũng không cảm thấy ngại ngần gì.
Trần Anh Thư ngồi xuống thì bất giác giật mình.
Hoàng Kiều Vi, là Hoàng Kiều Vi đang ngồi đối diện với cô. Không ngờ lại oan gia ngõ hẹp đến thế.
"A, Trần Anh Thư. Hoá ra là em, nhân viên cùng bộ phận đây mà" Hoàng Kiều Vi có chút giả trân tỏ ra thân thiết nói.
Trần Anh Thư chỉ khẽ gượng cười, nhìn mặt cô chắc vui.
"Mọi người cũng biết nhau hết rồi sao?" Tố Uyên_chị đồng nghiệp cùng bộ phận với Lâm Yến Chi nói.
"Đương nhiên rồi, Trần Anh Thư là nhân viên mới của bộ phận em nên cũng có biết" .
"Vậy thì thì tốt quá, Trần Anh Thư chính là bạn thân của Lâm Yến Chi, còn Hoàng Kiều Vi là người làm cùng bộ phận. Chị nghĩ sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp lâu dài rồi đấy"
Ngồi nói chuyện làm quen một hồi. Rất nhanh Trần Anh Thư cũng đã lấy được thiện cảm của mọi người, về phía của Hoàng Kiều Vi có vẻ không được vui vẻ cho lắm khi nhìn thấy cô lại chiếm lấy làm tâm điểm của bữa tiệc.
Mọi người bắt đầu ăn uống, kể chuyện ở công ti.
"Nào mọi người cùng uống đi, chỉ là rượu hoa quả thôi, không sao đâu"
"Được, cô cũng uống đi"
"Trần Anh Thư, em sao thế? Uống với mọi người cho vui"
Thấy cô ngồi có vẻ hơi thất thần thì Tố Uyên ngồi bên cạnh hỏi.
"Em không sao, chỉ là chưa bao giờ uống rượu nên..."
Tố Uyên đưa một ly rượu đến trước mặt cô, khuôn mặt chị toát lên vẻ hiền lành nói "Rượu trái cây thôi, không sao đâu"
Trần Anh Thư ngồi bên cạnh Lâm Yến Chi thấy cô bạn mình vừa cầm ly rượu vừa gật đầu. Nghĩ lại, dù sao thì cũng đi ăn uống, cảm thấy bản thân từ chối thì cũng có hơi không phải với mọi người.
Cô vui vẻ nhận lấy ly rượu từ tay Tố Uyên nhắm mắt uống thử. Vị có chút ngọt, nồng độ không cao lắm. Ban đầu có chút không quen nhưng sau cô cũng thấy không tồi. Thấy cô uống được thì Tố Uyên rót thêm.
"Vừa được hưởng thụ vừa được tiền. Nấy mà anh còn chê ít sao?"
Ở một góc khuất nào đó của nhà hàng. Hoàng Kiều Vy đứng khoanh tay trước ngực nhìn người đàn ông hổ báo trước mặt nói.
"Được thôi, năm trăm thì năm trăm. Nhưng với một điều kiện"
"Cô nói đi"
"Chơi cô ta càng nát càng tốt"
Hoàng Kiều Vy Không giấu được bộ mặt nham hiểm. Cô ta nói xong, người đàn ông kia nghe vậy liền nhếch mép cười.
"Cô yên tâm, đấy lại là sở trường của tôi" Gã đàn ông khẽ lấy tay chùi mép "Đảm bảo sẽ rất phê"
Hoàng Kiều Vi thấy hắn ta có hứng thú như vậy liền hài lòng "Oke, đợi sau khi tôi bỏ thuốc cô ta xong, hàng giao tận miệng anh thì coi như chúng ta không còn liên quan gì nữa. Anh hứa thì nhất định phải giữ lời đấy"
Nói xong Hoàng Kiều Vy liền rời đi. Cô ta trở về bàn ăn, thoáng chốc đã chuyển sang trạng vui vẻ nói với mọi người.
"Hoàng Kiều Vi, cô đi đâu vậy. Từ nãy đến giờ không thấy cô đâu" Tố Uyên thấy Hoàng Kiều Vi liền hỏi.
"Thật ngại quá, hồi nãy có việc riêng một chút đã để mọi người đợi lâu rồi"
Mọi người bắt đầu ăn uống tiếp, càng uống càng hăng say hơn cho mãi đến tối muộn. Thoáng chốc trên giương mặt ai nấy cũng có vẻ mơ hồ, riêng Hoàng Kiều Vi thì vẫn ngồi rót rượu, khuôn miệng khẽ nhếch lên.
Đột nhiên Anh Thư đưa lại cho Trần Anh Thư một ly, từ nãy đến giờ cô cũng không uống nhiều nên vẫn đang còn tỉnh đôi chút.
"Trần Anh Thư, tôi mời cô một ly. Tôi thật sự xin lỗi cô vì lúc trước có những hành động không đúng, hi vọng sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp tốt"
Trần Anh Thư nửa tin nửa ngờ, cô nhận lấy ly rượu từ tay Hoàng Kiều Vi nhưng vẫn chưa uống vội. Không ngờ cô ta lại có thể dễ dàng bỏ qua cho cô.
"Trần Anh Thư, tha lỗi cho tôi nhé"
Nhìn thấy Hoàng Kiều Vi có vẻ rất hối lỗi. Gương mặt có chút năn nỉ nhìn cô. Người ta nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, nếu như có thể từ thù thành bạn thì thật sự quá tốt rồi.
"Trần Anh Thư, hai đứa có việc gì sao? Hoàng Kiều Vi rất tốt, nếu có gì có lỗi với em có thể tha thứ được thì..."
Tố Uyên giọng nói say khướt không biết đầu đuôi câu chuyện nhưng khi nghe Hoàng Kiều Vi nói cũng quay sang nói với cô.
"Được rồi, cũng không có gì to tát. Sau này chúng ta là đồng nghiệp tốt" Trần Anh Thư nói.
Hoàng Kiều Vi quan sát vẫn không thấy cô chịu uống ly rượu mà cô ta đưa cho liền nói thêm.
"Trần Anh Thư, cô vẫn chưa tha lỗi được cho tôi sao? Cô không uống, như vậy là vẫn còn ghét tôi rồi"
Trần Anh Thư nghe vậy liền uống cạn ly rượu. Hoàng Kiều Vi khuôn mặt hài lòng nhìn cô.
"Tốt lắm, sau này chúng ta là chị em tốt" Hoàng Kiều Vi chạm nhẹ vào tay cô, ánh mắt loé lên một tia rảo hoạt.
11 giờ 30. Nhận thấy cũng đã muộn, cô nhìn lại Lâm Yến Chi thì thấy cô bạn say khướt nằm gục xuống bàn.
"Lâm Yến Chi"
"Hửm"
Đột nhiên Trần Anh Thư cảm thấy bản thân không thoải mái, khắp người cồn cào nóng ran. Cô đứng dậy đi vệ sinh.
Hoàng Kiều Vi biết chắc thuốc bắt đầu có tác dụng. Cô ta nhìn lại người đàn ông ngồi bàn đối diện ra hiệu hãy đi theo cô.
Trần Anh Thư đi vào nhà vệ sinh, đứng trước gương, đôi mắt mơ hồ nhìn không rõ, cô xả nước rửa mặt bao nhiêu cũng không thể tỉnh táo. Bây giờ cô chỉ nghĩ đến về nhà.
Đúng, phải gọi Lâm Yến Chi về thôi.
Bước ra khỏi phòng vệ sinh đột nhiên cô nghe phía sau lưng có tiếng bước chân tiến đến, bàn tay hắn chạm vào vào vai cô, cô đoán chắc hắn ta là một người đàn ông. Nhận ra ý đồ chẳng lành, cô nhanh chóng bước đi.
Ở một căn phòng khác.
Sau khi về nước Hoắc Cẩn Minh đã lập ra một bữa ăn uống, mời các anh em trong giới. Đương nhiên cũng không thể thiếu Phong Thanh Dương anh.
Thân hình cao lớn ngồi trên ghế, sát khí xung quanh toả ra. Một tên đàn em nói.
"Đại Boss, từ khi anh rời khỏi giới giang hồ để nối nghiệp gia đình làm một tổng giám đốc không có ngày nào bọn em không nhắc tới anh"
"Vậy sao" lắc nhẹ ly rượu, anh lạnh lùng nói.