Chương 240: Trăm ngàn cay đắng đến Bắc Địch
Đống lửa còn đang cháy hừng hực, bọn Tương Nghi đã lên đường, nơi này cách thịnh kinh chỉ hơn mười dặm đường, trong nháy mắt đã nhìn thấy xa xa một đường tường thành đen nhánh.
Lời nói nhiệt tình của những mục dân kia tựa như còn ở bên tai, quay đầu nhìn lại, sớm đã không thấy tăm hơi bóng người, trong lòng Tương Nghi một mảnh nóng bỏng, tràn đầy cảm xúc: "Những mục dân này đúng là tâm địa thiện lương! Không quen biết chúng ta, còn mời chúng ta tới ăn dê nướng, dùng đồ tốt nhất chiêu đãi chúng ta!"
Ca Lạp Nhĩ ngồi trên lưng ngựa nhàn nhạt nói: " Người Đại chu chung quy xem người Bắc Địch là man di, nhưng thật ra là bọn họ không hiểu chúng ta, dân chúng Bắc Địch cũng rất tốt, không tốt chẳng qua là những đại quan quý nhân cao cao tại thượng kia thôi."
"Cũng phải." Liên Kiều như có điều suy nghĩ gật đầu: "Cũng không phải dân chúng muốn đánh nhau, đại nương không phải nói năm ngoái Hãn Vương Bắc Địch động viên đánh đại chu, bà chết mất hai đúa con trai? Ai muốn mất đi thân nhân chứ?"
" Ừ, ai cũng không muốn mất đi thân nhân, nếu cõi đời này không có chiến tranh, không có sát hại, thật là tốt biết bao!" Ca Lạp Nhĩ thở một hơi thật dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu lam: "Khi còn bé ta thích nhất là lăn lộn trong thảo nguyên, cứ không nhúc nhích nhìn không trung như vậy, cảm thấy trời là xanh, mây là trắng, cỏ thì thơm tho. Nhưng bây giờ lại nghĩ lại, lại phát hiện kia trời xanh cũng không phải màu lam như vậy. "
Bảo Trụ nắm chặt cương ngựa, giục ngựa tiến lên, đưa tay vỗ bả vai Ca Lạp Nhĩ một cái: "Không có chiến tranh, không có sát hại, đây mới là cuộc sống mà dân chúng muốn!"
Phía trước không xa, Cát Đinh đại thúc ghìm chặt ngựa, quay đầu nhìn Ca Lạp Nhĩ, than thở thật dài: "Không có chiến tranh không có sát hại là không có khả năng, Hãn Vương nói năm nay lại phải động viên, ta chỉ có thể mang theo thân nhân đi về phía tây, đầu nhập vào đại vương Mạc Nhĩ Khích, động viên năm ngoái chỉ có bộ lạc đó là không ra người."
" Đại vương Mạc Nhĩ Khích?" Hai mắt Ca Lạp Nhĩ sáng quắc nhìn Cát Đinh đại thúc: "Bây giờ ông ấy dời đến phía tây? Còn bốn bộ kia thì sao? Ở nơi nào?"
"Ai, mấy năm trước, Bắc Địch đại biến, bộ lạc của Tam vương tử bị Hãn Vương tiếp nhận, đặt dưới danh nghĩa trưởng tử, phái tâm phúc giam quản, như vậy bốn bộ đều bị Hãn Vương khống chế. Đại vương Mạc Nhĩ Khích từng mạnh mẽ lên án Hãn Vương giết cha thí mẫu, âm mưu soán vị, tự nhiên Hãn Vương không cho phép hắn, nhưng may mắn Đại vương Mạc Nhĩ Khích sớm làm chuẩn bị, bộ lạc đó vốn có thế lực không yếu, cộng thêm mấy bộ còn lại cũng cảm thấy Hãn Vương vốn đuối lý, thủ túc tương tàn quả thực không thể tưởng tượng nổi, cố ý không xuất binh, thả Đại vương Mạc Nhĩ Khích về tây, du cư ở dải đất bên bờ Bắc Địch chúng ta."
"Hóa ra là như vậy." Ca Lạp Nhĩ biết Mạc Nhĩ Khích thúc thúc không có chuyện gì, lúc này mới yên lòng, bỗng nhiên nghĩ Cát Đinh đại thúc nói nếu Hãn Vương lại động viên thì đi đầu nhập vào Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, không khỏi có vài phần kỳ lạ: "Bây giờ Đại vương Mạc Nhĩ Khích không chịu Hãn Vương quản nữa? Nhưng không phải vừa nãy đại thúc nói qua ông ấy vẫn còn ở phía tây Bắc Địch? Cũng không đi chỗ khác?"
Cát Đinh đại thúc cười nói: " Vương phi Đại vương Mạc Nhĩ Khích, nhà mẹ là Đại Nguyệt Thị Hãn Vương, mẹ là công chúa nước Đại Nguyệt, ông ấy mang tộc nhân đi về phía tây Bắc Địch, phía sau chính là nước Đại Nguyệt, cho dù Hãn Vương phái binh qua, cũng không chiếm được chỗ tốt gì! Mấy năm nay Hãn Vương muốn lung lạc ông ấy, cũng không động đến, hai bên bình yên vô sự, nghe nói gần đây Hãn Vương còn phái sứ giả đi qua, để cho Đại vương Mạc Nhĩ Khích quay về qua tiết Đại Hàn*."
*Tiết Đại Hàn: một trong 24 tiết, khoảng 20 - 21 tháng 1, là thời gian lạnh nhất ở Trung Quốc.
"Qua tiết Đại Hàn?" Trong lòng Ca Lạp Nhĩ căng thẳng, nhất định là có âm mưu, Mạc Nhĩ Khích thúc thúc ngàn vạn lần không nên tới!
Tiết Đại hàn là một ngày lễ của Bắc Địch, sớm hơn mùa xuân đại chu chừng nửa tháng, trong tiết đại hàn, người Bắc Địch tế tự tổ tiên, đồng thời đi theo Đại vu sư nhảy vong linh múa, ngoài ra còn cầu xin Thần mùa xuân ban cho bọn họ đầy đủ nước mưa, để cho cỏ nuôi súc vật sống tốt tươi, dê bò sinh sôi nhiều hơn.
Đại ca hắn lại sẽ buông tha ân oán chủ động mời Mạc Nhĩ Khích thúc thúc tới thịnh kinh tham gia tiết đại hàn? Tuyệt không có khả năng này, lấy sự hiểu biết của hắn với đại ca, hắn ta là tuyệt sẽ không bỏ qua Mạc Nhĩ Khích thúc thúc.
"Đúng vậy, qua tiết Đại Hàn." Cát Đinh đại thúc không có chú ý tới ánh mắt bất an của Ca Lạp Nhĩ, chẳng qua là cười nói: "Tất cả mọi người nói, Hãn Vương cảm thấy không đối phó được Đại vương Mạc Nhĩ Khích, cũng chỉ có thể hạ thấp tư thái."
Ca Lạp Nhĩ đáp một tiếng, nhưng trong lòng từ đầu đến cuối vẫn bất an, đoàn xe đi về phía trước đến, tường thành kia càng ngày càng gần, hắn cũng có cảm giác quẫn bách không nói ra được, cổ họng bị chặn nghiêm mật, trong mắt như có lệ.
Cát Đinh đại thúc đưa bọn họ đến cửa thành, quay đầu ngựa muốn trở về đi, Tương Nghi để cho Phương tẩu kín đáo đưa cho hắn một đĩnh bạc: "Đại thúc cầm, chờ đại chu và Bắc Địch thông quan, ngươi có thể đi đến Ngọc Tuyền Quan mua đồ."
"Đại chu và Bắc Địch còn có lúc thông quan?" Cát Đinh đại thúc không hiểu nhìn một đĩnh bạc kia, không ngừng khoát tay, trên mặt lộ ra nụ cười: "Cô nương, tự ngươi giữ lại dùng, ta không cần."
Phương tẩu nhét bạc vào trong tay Cát Đinh đại thúc: "Sau này không chừng cần dùng đến, cứ cầm đi."
Cát Đinh đại thúc rất kiên định lắc đầu: "Chẳng qua chỉ là mang đường một lần, ăn dùng đều là các ngươi ra, sao ta có thể cầm bạc?"
Ca Lạp Nhĩ ở bên cạnh khuyên mấy câu, lúc này Cát Đinh đại thúc mới nhận đĩnh bạc, khuôn mặt ngượng ngùng: "Lần tới tới nhà chúng ta, ta đãi các ngươi ăn ba ngày ba đêm, tính cho ta!"
Tương Nghi đứng đó, nhìn Cát Đinh đại thúc cưỡi ngựa chạy như bay đi xa, dằng dặc thở dài một cái: "Tấm lòng đại thúc thật là thiện lương."
"Không chỉ Cát Đinh đại thúc, rất nhiều người Bắc Địch cũng hiền lành nhiệt tình, giống như dân chúng đại chu vậy." Ca Lạp Nhĩ thở dài: "Nếu ta có thể thành Hãn Vương Bắc Địch, nhất định sẽ không để cho dân chúng lại chịu nỗi khổ chiến tranh, nhất định nghỉ ngơi lấy sức, để cho dân chúng an cư lạc nghiệp."
"Đây mới là chuyện một đời minh quân nên làm." Liên Kiều nhiệt liệt khen một câu, ánh mắt sáng quắc nhìn Ca Lạp Nhĩ, trong sắc mặt đen kịt lộ ra một tầng ửng đỏ.
"Chúng ta mau mau vào thành thôi, người ông nội ta phái chờ ở Bắc Địch hẳn đã chờ chúng ta rất lâu rồi." Bảo Trụ thúc giục mọi người mau mau lên đường: "Đến bên tường thành đừng hoảng hốt, mọi thứ đều đã làm xong, người bảo lãnh trong thịnh kinh cũng có, mọi người nhớ kỹ là được."
Đoàn người chạy xe ngựa vào cửa thành, binh sĩ thủ thành cầm giấy thông quan nhìn một chút, lại kiểm tra hàng hóa trong xe ngựa, thấy quả nhiên là lá trà và một ít đồ dùng trên đường trong nhà, tay vung lên để cho mọi người vào thành, căn bản ngay cả người bảo lãnh cũng không hỏi.
Trong lòng Bảo Trụ vui mừng, vội vàng dẫn đoàn xe về khách sạn đã sắp xếp sẵn, vào khách sạn tìm kĩ phòng trước, để cho bọn Tương Nghi nghỉ ngơi, mình thì kêu Ca Lạp Nhĩ và Gia Mậu chạy ra ngoài: "Tương Nghi, các ngươi chờ chút, chúng ta đi tìm người rồi trở lại."
Tương Nghi gật đầu một cái: "Các ngươi đi nhanh về nhanh, chúng ta giặt rửa sạch sẽ, dọc theo đường đi tô bụi tô bột trên mặt, cũng không biết kết quả mình thành hình dáng gì."
Bọn Gia Mậu đi ra ngoài, Phương tẩu để cho tiểu nhị đưa nước tới, Liên Kiều rửa sạch mặt cho Tương Nghi trước, lại giặt sạch cho mình, hai người lộ ra da thịt màu trắng, không còn dáng vẻ đen thui kia. Phương tẩu lấy một bộ y phục ra cho Tương Nghi thay, lại lấy da ngân hồ ra, mặc ở bên ngoài, trong nháy mắt một thôn cô đã biến thành đại gia khuê tú.
Ăn mặc xong xuôi, Phương tẩu Liên Kiều phụng bồi Tương Nghi ngồi nói chuyện phiếm trong phòng, Liên Kiều ngồi không yên: "Chúng ta có cần đi ra ngoài mua vài món đồ ăn không? Dọc theo con đường này ăn thô ráp, bụng cũng có chút không thoải mái."
Phương tẩu nhìn nàng cười: "Ngươi chỉ muốn ăn! Chờ bọn Ca Lạp Nhĩ về, tìm không thấy chúng ta, nhất định sẽ nóng lòng, không bằng an tâm ở trong khách sạn, nghe bọn họ nói bên ngoài tình huống thế nào, chúng ta hẵng định đoạt."
Đang nói lời nói, nghe bên ngoài một trận hỗn loạn, vài người trong lòng căng thẳng, vội vàng đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Trong sân đứng mấy binh lính, cầm đao đang chọn xe ngựa của bọn họ, mấy hộ xe bên cạnh bắt đao cầu khẩn: "Quân gia, chúng ta là vận chuyển hàng giúp người kiếm miếng cơm ăn, nếu là làm hư hàng này, chúng ta sẽ không lấy được tiền công."
Mấy người lính kia cười lạnh một tiếng: "Chúng ta là phụng mệnh kiểm tra người và vật phẩm khả nghi, còn không mau mau mau tránh ra!"
Tương Nghi bước nhanh từ trong phòng đi ra, đuổi đến cạnh cửa xe ngựa: "Mấy vị quân gia, hàng là của tiểu nữ, nếu muốn kiểm tra, xin giao thiệp với tiểu nữ trước tương đối khá."
Trước mắt mấy người lính bỗng nhiên sáng lên, chỉ thấy đến một vệt diễm diễm dung quang chợt lóe trước mắt, xinh đẹp bức người. Nhìn kỹ lại, cô nương trước mặt mình quả thực xinh đẹp, mặc áo màu tím nhạt, bên dưới một váy hoa cùng màu, bên ngoài khoác một chiếc áo lông hồ ly màu trắng, mười phần hơi thở phú quý.
"Nhé, tiểu nương tử từ đâu tới?" Mấy người lính mặt mày hớn hở tiếp cận bên người Tương Nghi: "Nói sớm là hàng của ngươi, chúng ta cũng không cần kiểm tra."
Liên Kiều thấy bộ dáng bọn họ thèm chảy nước miếng, cất bước tới, đưa tay ngăn vài người lại: "Quân gia, các ngươi đã nói không cần kiểm tra, vậy thì có thể đi."
Mấy người sững sờ, thấy Liên Kiều ăn mặc thị nữ, cảm thấy nàng có thể khinh thường một chút, có người cợt nhả đưa tay tới sờ tay của Liên Kiều: "Vị cô nương này đừng nổi giận, có lời thì nói."
"Ba " một tiếng, Liên Kiều trở tay đánh tay của người kia ra, đứng ở nơi đó cười lạnh một tiếng: "Nếu nói chuyện được, sao lại tới táy máy tay chân?"
"Nha đầu cay cú!" Cạnh cửa có người vỗ tay ba tiếng, Tương Nghi nhìn qua bên kia, chỉ thấy một tướng quân mặc khôi giáp đứng ở cửa viện, nhìn chằm chằm nàng.
Tương Nghi hít một hơi, đây coi như là ra quân bất lợi hay là có người chú ý các nàng? Mới đến thịnh kinh dừng chân, đã có quân sĩ tới kiểm tra, giờ nhìn lại thì hình như là chọc tới phiền toái.
"Vị tiểu thư này tới từ nơi nào? Tới Bắc Địch ta làm chi?" Tướng quân kia đi nhanh tới, mắt nháy cũng không nháy nhìn Tương Nghi, tất cả đều là thần sắc thèm thuồng.
"Tướng quân, ta đến từ kinh thành đại chu, sau này chuẩn bị lâu dài làm ăn lá trà với Bắc Địch, lần này là tới xem giá thị trường, chúng ta mang theo mấy xe lá trà, thứ nhất muốn nhìn bên Bắc Địch này có thích uống những thứ này trà không, lại tới thừa dịp tiết đại hàn bán mấy xe lá trà này đi, cũng tốt kiếm chút bạc về qua mùa xuân." Tương Nghi khôi phục trấn định rất nhanh, tự nhiên hào phóng đáp trả tướng quân kia, trên mặt hơi lộ ra nụ cười: "Nếu Tướng quân là muốn kiểm tra, ta để cho thủ hạ dỡ hàng trên xe ngựa cho tướng quân nhìn là được."
"Không không không, không cần, ta tin tưởng tiểu thư." Tướng quân kia thấy Tương Nghi cười nhẹ nhàng xinh xắn, toàn thân cũng mềm nhũn một nửa: "Ta là phụng mệnh tới bắt thám tử đại chu, người như tiểu thư, chắc chắn không phải mật thám."