Chương 21
Claire ngồi dựa lưng vào tường bên trong quán cà phê văn phòng, đối diện tòa nhà Phipps Plaza. Cô chỉnh góc ngồi để có thể quan sát ai ra vào giữa cửa trước và cửa sau. Hiện giờ trong quán nhỏ này chỉ có cô là vị khách duy nhất. Một nhân viên thư ký đang làm việc lặng yên bên cạnh dãy máy tính cho thuê. Claire nắm chặt điện thoại giấu số trong tay. Helen đã đi lên đường 1-75 được 10 phút.
Nhưng Paul vẫn chưa gọi lại.
Đầu cô đang vẽ vời đủ thứ suy đoán điên rồ về lý do hắn chưa gọi. Paul đang trên đường đến đây? Hắn đã giết Lydia rồi? Hắn sắp đến giết Claire. Rồi hắn sẽ truy tìm cả mẹ Helen, đến nhà bà Ginny, sau đó lùng kiếm bé Dee.
Chắc hắn từ lâu đã âm mưu xóa sổ toàn bộ gia đình cô rồi. Claire chẳng là gì ngoài bước đi có tính toán đầu tiên. Hẹn hò với cô. Tán tỉnh. Lấy cô. Đóng kịch làm cô hạnh phúc. Giả vờ hạnh phúc.
Hết dối trá này đến dối trá khác. Dối trá không điểm dừng.
Chúng hệt như quả lựu đạn. Hắn tung chúng lên. Claire chỉ ngồi chờ đợi sự thật nổ thẳng vào mặt.
Những tấm ảnh ấy là hàng ngàn quả lựu đạn. Chúng như bom nguyên tử phát nổ làm cô chao đảo rơi xuống hố thẳm đen tối nhất từ trước đến giờ.
Paul, 15 tuổi, nhe răng cười bệnh hoạn tạo dáng bên cạnh thân thể Julia bị mổ toang hoác. Hắn giơ hai ngón cái ra, giống như giơ ngón tay với Fred Nolan khi chuồn được khỏi tay đặc vụ FBI này.
Claire trừng trừng nhìn điện thoại giấu số. Màn hình đen thui trân trối ngó lại cô. Cô buộc mình phải nghĩ đến lý do nào đấy bớt đáng sợ giải thích cho chiếc điện thoại im lìm này. Hay tại chế độ chuyển tiếp cuộc gọi có vấn đề. Mayhew đã dò được tin tức từ chỗ bán điện thoại, khiến Paul chú ý tới chiếc điện thoại giấu số. Hay là Adam cũng dính dáng tới vụ này. Hắn đã báo với Paul cho người theo dõi Claire.
Cả những lý do này cũng không có cái nào nghe bớt đáng sợ hơn. Bởi vì chúng lại quay ngược về Paul.
Claire vỗ vỗ túi xách để chạm vào cây súng cồm cộm trong đó. Ít nhất đến giờ cô đã làm đúng một việc. Mua đạn cho súng hóa ra không khó lắm. Ngay dưới đường có một tiệm bán súng. Họ bán cho cô một hộp đạn mà không buồn hỏi thêm câu nào.
Tiệm cà phê văn phòng này có mở cả dịch vụ in ấn và cho thuê máy tính theo giờ. Hiện giờ nỗi sợ hãi đang nhấn chìm cô, nên cô chẳng thể tán tỉnh nổi cậu nhóc kỹ thuật viên ngồi đằng sau quầy tính tiền. Thế nên, cô lấy 250 đô tiền mẹ đưa hối lộ cậu nhóc. Sau đó cô mơ mơ hồ hồ giải thích. Cô muốn tải một số thứ lên Youtube, nhưng là ảnh chứ không phải phim. Nhiều ảnh lắm kèm theo cả tập tin Excel. Cô cần tất cả đều phải được tải lên êm xuôi, vì sẽ có kẻ cố gỡ chúng xuống.
Cậu nhóc cắt ngang lời cô. Cái cô cần không phải là Youtube. Cô cần dịch vụ như Dropbox cơ. Cô kéo túi vắt lên vai, tình cờ để cậu nhóc thấy hộp đạn và cây súng. Thấy thế cậu ta liền đòi thêm 100 đô la và bảo cô cần dùng một thứ gọi là Tor.
Tor. Claire nhớ mang máng mình đã đọc về một trang chia sẻ tập tin bất hợp pháp trong tờ tạp chí
Time. Nó có dính dáng với Mạng đen, nơi không cần phân loại nội dung và cũng truy không ra dấu vết. Có lẽ Paul cũng sử dụng Tor để phát tán phim. Thay vì gửi đi lượng lớn tập tin qua thư, hắn có thể gửi một đường dẫn phức tạp mà không ai có thể truy cập trừ phi nhập vào chính xác một chuỗi số và ký tự.
Cô đã có địa chỉ email của tất cả bọn chúng. Cô có nên gửi các khách hàng của Paul danh sách và ảnh không nhỉ?
“Mở rồi đấy.” Cậu nhóc kỹ thuật đứng trước mặt Claire, hai tay xọc vào túi chiếc quần xếp li rộng thùng thình. “Chỉ cần cắm ổ đĩa di động vào máy, rồi kéo thả thứ gì chị muốn tải lên trang này là nó sẽ được tải lên.”
Claire nhìn bảng tên trên áo cậu nhóc. “Cám ơn Keith.”
Cậu cười với cô một cái rồi làu bàu quay về quầy tính tiền.
Claire đứng thẳng dậy. Cô ngồi xuống ghế trước máy tính, một mặt thỉnh thoảng liếc nhìn lối ra vào, một mặt làm theo chỉ dẫn của cậu nhóc. Trong tiệm rất lạnh, nhưng cô lại đổ mồ hôi. Tay cô không run, nhưng toàn thân lại run. Cô nhìn cửa ra vào trong lúc các tập tin của Paul bắt đầu được tải lên. Tấm ảnh JPEG được xếp lên đầu tiên. Ngay sau cú nhấp chuột sẽ hiện lên hình ảnh của Johnny Jackson. Mẹo này sẽ thu hút mọi người nhấp vào.
Cô đăng nhập vào chương trình email mà Keith đã mở cho cô. Cô có một tài khoản email mới có thể đặt lịch thời gian cụ thể ngày tháng thư sẽ được gửi đi.
Cô bắt đầu đánh máy.
Tên tôi là Claire Carroll Scott. Julia Carroll và Lydia Delgado là các chị tôi.Claire thấy khó chịu khi ghi tên hai chị liền nhau như vậy. Lydia còn sống. Chị ấy phải toàn mạng trở về.
Cô bấm phím Backspace cho đến khi dòng cuối cùng bị xóa hoàn toàn.
Tôi gửi bằng chứng Nghị sĩ Johnny Jackson dính líu đến phim khiêu dâm.Claire xem lại từ ngữ. Viết thế này cũng không đúng lắm vì nó còn kinh hơn cả phim khiêu dâm. Nó là bắt cóc, hiếp rồi giết. Nhưng cô lo nếu viết hết ra sẽ khiến người ta sợ không dám bấm vào đường dẫn nữa. Cô sẽ gửi nó đến tất cả các cơ quan báo chí, cơ quan chính phủ có ghi địa chỉ trên trang mạng riêng. Thường thì các tài khoản này của họ được một thực tập sinh non nớt nào đó trông coi. Chúng chưa chắc biết Johnny Jackson là ai, hoặc đã sử dụng email từ nhỏ nên thừa biết không nên bấm bừa bạ đường dẫn lạ, đặc biệt là những đường dẫn dẫn đến Tor.
Claire mở một cửa sổ truy cập mới. Cô tìm thấy địa chỉ email của Penelope Ward trên trang Hiệp hội phụ huynh - giáo viên quốc gia Học viện Westerly. Bà phụ huynh Lydia ghét trông màu mè bóng bẩy đúng như Claire đoán. Gia đình Branch Ward trong Uy Ban Giới thiệu Quốc Hội đã để lại địa chỉ email
intern@WeWantWard.com. Xem ra đây là hội chuyên bới móc bêu xấu đối thủ nếu họ ngửi thấy chuyện không hay.
Chiếc điện thoại giấu số vang lên. Claire đi về phía nhà kho, và mở cửa sau. Mưa vẫn đang đổ xuống như trút. Gió đã nổi lên, thổi từng một đợt gió lạnh vào không gian nhỏ bé. Cô hy vọng âm thanh nền ồn ào đủ để thuyết phục Paul rằng cô đang lái chiếc xe Tesla trên đường 1-75.
Cô trượt mở điện thoại. “Paul hả?”
“Em đã lấy được móc chìa khóa chưa?”
“Rồi. Để tôi nói chuyện với chị Lydia.”
Hắn im lặng. Cô cảm nhận rõ cơn nhẹ nhõm bên kia đầu dây. “Em đã xem trong đó có gì chưa?”
“Tất nhiên rồi. Tôi đã xem trên máy tính ở ngân hàng.” Claire trút tất cả căm giận vào câu đáp trả mỉa mai. “Để tôi nói chuyện với Lydia. Ngay bây giờ.”
Hắn bắt đầu thao tác qua các bước như cũ. Mở loa điện thoại lên.
Claire gọi, “Lydia này?” Cô chờ đợi, “Lydia ơi?”
Cô nghe thấy một tiếng rên lớn tuyệt vọng.
Paul chen vào, “Chắc chị ấy không muốn nói chuyện lúc này đâu.”
Claire ngả đầu ra bức tường phía sau. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà để nước mắt khỏi rơi xuống. Hắn đã tổn thương cô thật rồi. Cô đã bám víu lấy tia hy vọng mỏng manh rằng hắn sẽ không làm như vậy, giống hệt như tia hy vọng về Julia suốt nhiều năm nay. Mặt cô nóng bừng lên tủi hổ.
“Claire?”
“Tôi muốn chúng ta gặp nhau ở khu mua sắm Phipps Plaza. Anh cần bao lâu để tới đây?”
“Anh không đi đâu.” Hắn trả lời. “Sao chúng ta không gặp nhau ở nhà Lydia nhỉ?”
Claire gắng tỏ ra không hoảng sợ. “Anh đã bắt cả Dee rồi à?”
“Anh chưa bắt con bé đâu, nhưng anh biết em đã đến nhà Lydia để cảnh báo anh bạn trai quê mùa của cô ta. Hắn đưa con bé ra căn nhà câu cá trên hồ Burton. Đến giờ em vẫn chưa hiểu ra là cái gì anh cũng biết sao?”
Hắn chẳng biết gì về khẩu súng hết. Hắn chẳng biết cô ở quán cà phê văn phòng này.
Hắn nói tiếp, “Lái xe trở về Watkinsville đi. Anh sẽ gặp em ở nhà ba mẹ anh.”
Bụng Claire thắt lại. Cô đã thấy hắn làm gì với các nạn nhân trong căn nhà Fuller đó.
“Còn nghe máy không?”
Claire gắng chống trả. “Đường kẹt xe lắm. Tôi có thể phải mất hai ba giờ mới đến đó.”
“Không nên lâu hơn 90 phút đâu em ạ.”
“Tôi thừa biết anh theo dấu tôi qua điện thoại này. Ngó theo chấm màu xanh. Tôi sẽ đi tùy theo thời gian trên đường.”
“Anh cũng cách nhà một khoảng xa cỡ em thôi, Claire à. Hãy nghĩ đến Lydia. Em muốn anh buồn chán vì đợi em sao?”
Claire dập máy. Cô nhìn xuống tay. Mưa bắn vào bên trong cửa. Ống tay áo sơ mi đã bị ướt.
Trong tiệm có thêm hai khách hàng nữa. Một đàn bà. Một đàn ông. Cả hai đều trẻ. Đều mặc quần jean vào áo rộng có mũ đội. Cả hai không đeo tai nghe. Claire ngấm ngầm quan sát gương mặt họ. Người phụ nữ quay mặt đi. Người đàn ông cười với cô.
Claire phải ra khỏi chỗ này. Cô ngồi lại xuống máy tính. Các tập tin đã tải lên xong. Cô kiểm tra lại đường dẫn dùng được. Máy tính quay ra xa hướng khách hàng. Người cô nóng lên khi kiểm tra lại bức ảnh Johnny Jackson.
Cô có nên để mở máy tính này không? Có nên để Keith phát hiện rồi vô tình bị liên lụy?
Claire đã hại đủ người rồi. Cô đóng bức ảnh lại. Giờ cô không còn thời gian để chỉnh bức thư cho hùng hồn hơn nữa. Cô viết thêm vài dòng nữa, rồi dán bên dưới đường dẫn Tor. Cô kiểm tra lại thời gian lên lịch sẵn gửi thư tự động.
Trong vòng hai giờ tới, ai vào được mạng đều sẽ biết sự thật về Paul Scott và những kẻ đồng lõa. Họ sẽ thấy ảnh của cậu hắn, cha hắn, cả một gia đình khát máu. Họ sẽ biết có tới gần 1000 địa chỉ email bóc trần chân tướng và địa điểm. Họ sẽ tự khắc biết lúc thấy hết bức ảnh này đến bức ảnh khác chụp những cô gái trẻ đã bị bắt đi khỏi gia đình họ hơn suốt bốn chục năm nay. Họ sẽ biết Carl Huckabee và Johny Jackson đã lợi dụng chức vụ như thế nào nhằm bưng bít tội ác của chúng.
Cho đến tận hôm nay.
Claire tháo chiếc USB ra khỏi máy tính. Cô kiểm tra kỹ không còn bản sao chép nào ở ngoài màn hình chính, sau đó bỏ USB lại vào túi. Cô vẫy chào Keith khi rời khỏi cửa tiệm. Mưa nặng hạt lên, đổ ào ào xuống đầu cô. Lúc chạy đến đằng sau chiếc xe Ford của Helen, cô đã ướt sũng.
Cô mở kính gạt nước lên. De xe ra khỏi đường Peachtree an toàn rồi cô mới gọi cho mẹ mình.
Giọng Helen rất căng thẳng, “Sao rồi con?”
“Con không sao.” Cô sắp nói dối lão luyện như Paul rồi. “Mẹ giúp con tiếp tục lái về hướng Athens. Giờ con đang ở trước mẹ khoảng 20 phút, vì thế con sẽ đi chậm lại. Nhưng không chậm hơn vận tốc giới hạn.”
“Thế mẹ lái về nhà sao?”
“Không, đừng về nhà. Đậu ở nhà hàng Taco Stand trong thành phố, sau đó đi bộ về nhà bà Flynn. Để điện thoại lại trong xe. Đừng nói với ai mẹ đi đâu.” Claire nghĩ đến những bức thư đã được hẹn giờ gửi đi. Mẹ cô cũng trong danh sách người nhận, chuyện này tương đương với đâm dao vào tim họ. “Con đã gửi mẹ một email. Nó sẽ được gửi đến vào lúc mẹ đến nhà Flynn. Mẹ có thể đọc, nhưng đừng bấm vào đường dẫn. Nếu mẹ không thấy con liên lạc lại trong ba giờ, mẹ giúp con chuyển bức thư ấy cho bạn mẹ, người làm việc ở tờ tuần san Atlanta - người hay viết sách ấy.”
“Cô ấy giờ về hưu rồi con.”
“Cô ấy vẫn còn các mối quan hệ. Chuyện này rất quan trọng mẹ à. Mẹ phải làm sao để cô ấy bấm vào đường dẫn, nhưng đừng nhìn vào những gì cô ấy thấy.”
Helen rõ ràng hoảng loạn, nhưng không nói gì nhiều. “Claire này.”
“Đừng tin Bị thịt. Hắn đã nói dối mẹ về Julia.”
“Mẹ đã xem cuộn băng đó rồi.” Helen im lặng chốc lát rồi nói tiếp. “Thế nên mẹ mới không bao giờ để con xem nó, bởi vì mẹ đã tận mắt xem qua.”
Claire chắc chẳng chịu đựng thêm bất cứ đau đớn nào nữa đâu. “Thì sao ạ?”
“Mẹ là người phát hiện ra cha con chết đầu tiên.” Giọng nghẹn lại một lúc. Nhớ lại chuyện này quả không dễ dàng gì. “Ồng ấy ngồi trên ghế. Tivi đang mở. Điều khiển nằm trong tay. Mẹ muốn xem ông ấy đã xem gì và...”
Bà lại im lặng.
Cả hai đều biết hình ảnh cuối cùng Sam Carroll đã thấy. Nhưng chỉ Claire nghi ngờ chính chồng mình là kẻ chiếu cuốn băng ấy cho cha xem. Liệu đó có phải giọt nước tràn ly đẩy ông đến chỗ tự sát? Hay hắn cũng nhúng tay vào chuyện này?
Helen nói, “Chuyện này xảy ra quá lâu rồi. Kẻ làm chuyện này đã chết rồi con à.”
Claire toan mở miệng cãi lại, nhưng trước sau gì mẹ cô cũng sẽ rõ mọi chuyện sau khi nhận email. “Chuyện này có ích gì chăng? Biết hắn chết rồi thì sao?”
Helen không trả lời. Bà luôn không ủng hộ án tử hình, nhưng Claire chắc chắn mẹ cô sẽ không phản đối người nào đó hành hiệp trượng nghĩa thay nhà nước giết kẻ sát nhân.
Claire nói tiếp, “Chỉ cần mẹ không tìm đến Bị thịt là được. Mẹ hiểu không? Sau này mẹ sẽ hiểu rõ. Giờ chỉ cần tin con thôi. Hắn không tốt đẹp gì đâu.”
“Đậu Ngọt, mẹ luôn tin tưởng con, và sẽ không bao giờ ngừng tin.”
Claire bỗng chốc nhớ lại Dee. Helen chính là bà ngoại của cô bé. Mẹ xứng đáng được biết chuyện này. Nhưng vấn đề không nằm ở chỗ nói ra hay không nói ra. Helen biết chuyện sẽ hỏi thêm sâu hơn. Mẹ sẽ muốn gặp Dee, muốn nói chuyện, muốn chạm vào, muốn ôm cháu. Bà sẽ thắc mắc tại sao Claire lại tách hai người ra. Sau đó, mẹ sẽ chuyển qua hỏi về Lydia.
“Con yêu ơi?” Bà Helen hỏi. “Còn cần gì khác nữa không?”
“Con yêu mẹ lắm.”
“Mẹ cũng vậy.”
Claire đóng điện thoại lại, thảy nó qua ghế ngồi bên cạnh. Hai tay ghì chặt tay bánh lái. Cô nhìn vào đồng hồ trên bảng điều khiển, rồi tự cho mình một phút để gào lên, tống khứ đi hết những đau khổ và tuyệt vọng mà bản thân chưa hề để lộ ra trong tang lễ.
“Ổn thôi.” Cô tự nói với bản thân mình, “ổn thôi.”
Cơn giận sẽ giúp cô. Nó sẽ mang lại cho cô sức mạnh để thực hiện chuyện cô đang làm. Cô sẽ giết chết Paul vì hắn dám cho cha cô xem đoạn băng đó. Cô sẽ giết hắn vì những gì hắn đã làm với cả gia đình cô.
Mưa bắn xối xả lên kính chắn gió, che cả tầm nhìn phía trước. Tuy nhiên Claire vẫn lái xe tiến về phía trước, vì chỉ có thể dùng sự bất ngờ để đấu lại hắn. Nhưng chính xác nên làm thế nào thì cô vẫn chưa nghĩ ra. Cô đã thủ sẵn súng. Bên trong có lắp sẵn một hộp đạn có thể bắn chết người.
Cô vẫn còn nhớ cách đây rất lâu, cô đã đưa Paul đến trường bắn. Bài học đầu tiên thầy dạy là, không bao giờ được chĩa súng vào người khác trừ phi bạn muốn kéo cò.
Giờ cô rất sẵn sàng kéo cò rồi. Chỉ có điều cô không biết tìm hắn ở đâu, và làm thế nào để tiếp cận hắn. Có khả năng cô sẽ đến nhà Fuller trước cả hắn. Cô sẽ đậu xe của mẹ khuất dưới hàng cây cạnh nhà, rồi đi bộ vào nhà qua lối cửa sau. Có vô số chỗ cô có thể nấp chờ đợi: Một trong hai phòng ngủ, trong sảnh nhà, trong nhà xe.
Trừ phi hắn đã ở sẵn đó. Trừ phi hắn lại nói dối cô. Suốt từ đầu đến giờ hắn vẫn luôn ở đó.
Cô đoán hắn còn có một căn khác, nhưng căn nhà Fuller là nơi duy nhất hắn cần. Chồng cô thích mọi thứ ở nguyên như cũ. Hắn là nô lệ của thói quen. Sáng nào ăn sáng, hắn cũng dùng một cái tô hoặc cùng một tách cà phê. Nếu Claire không nói gì, ngày nào hắn cũng sẽ mặc cùng một bộ com-lê đen. Hắn luôn cần lên kế hoạch, cần cảm giác quen thuộc.
Trên màn hình bảng điều khiển vang lên một tiếng chuông. Claire không hề biết âm thanh đó có nghĩa gì. Xe của mẹ cô chầm chậm giảm tốc lại. Cô hoảng loạn tìm tín hiệu cảnh báo trên bảng điều khiển, nhưng chỉ có đốm màu vàng báo hiệu bình xăng sắp hết.
“Không, không, không...” Xe Tesla có bao giờ cần đổ xăng đâu. Còn chiếc BMW thì luôn được Paul đã đổ sẵn đầy bình xăng mỗi thứ Bảy. Cô chẳng tài nào nhớ ra nổi lần cuối ghé trạm xăng. Nếu có ghé thì chỉ để mua một lon Coca.
Claire nhìn lên các biển báo hiệu trên đường liên bang. Còn lại 45 phút nữa mới đến được Athens. Xe phải chạy qua nhiều đường nhánh nữa mới thấy biển đổ xăng của hãng Hess.
Xăng gần như chạm sát vạch lúc cô tấp vào trạm xăng.
Mưa đã ngớt nhưng trời vẫn tối đen với sấm chớp đì đùng đằng xa. Không khí lạnh hơn. Claire cầm hết số tiền mặt còn lại của Helen đi vào cửa hàng. Cô không biết chiếc Ford này phải đổ bao nhiêu lít xăng mới đủ. Cô đưa đại cho gả phía sau quầy 40 đô la, thầm hy vọng đủ.
Một đôi nam nữ đang đứng gần một chiếc xe tả tơi lúc Claire quay trở lại xe. Cô gắng tảng lờ họ trong lúc đổ xăng. Họ đang cãi nhau về tiền bạc. Cô và Paul chưa bao giờ cãi nhau về tiền, vì hắn luôn dư tiền. Những cãi vã ban đầu chủ yếu là do hắn đã vì cô làm quá nhiều việc. Chẳng có nhu cầu nào của cô mà Paul không đáp ứng. Suốt bao năm qua bạn bè cô luôn nhận xét cùng một câu: Paul lo tất tần tật mọi thứ.
Chốt đầu bơm xăng kêu tách.
“Mẹ kiếp.” Xăng chảy tràn ra cả tay cô. Mùi hóa chất tỏa ra đầy độc hại. Cô đẩy mở thùng xe. Paul đã cất vào thùng xe Helen túi đồ dùng khẩn cấp giống trong xe hai vợ chồng. Cô dốc cả túi đồ ra lấy túi giấy lau tay. Có kéo ở đấy, nhưng cô dùng răng cắn mở lớp giấy bạc bao ngoài. Cô nhìn đống đồ rơi tràn ra cả thùng xe trong lúc chùi sạch xăng trên tay.
Lúc mới lấy nhau, Paul nhiều lần mơ thấy cùng một cơn ác mộng. Cô nghĩ đó là lần duy nhất cô thấy chồng mình sợ.
À không, không phải. Paul không chỉ sợ. Hắn hoảng loạn.
Cơn ác mộng ấy không đến thường xuyên. Hai ba lần một năm. Hắn thường bật dậy trong kêu gào, tay chân quơ quào trong không khí. Miệng há ra thở dốc lấy không khí, bởi vì hắn mơ thấy mình bị thiêu sống giống như trong vụ tai nạn đã cướp đi cha mẹ hắn.
Claire kiểm tra lại đống đồ trong thùng xe.
Pháo sáng khẩn cấp. Diêm không thấm nước. Một bình đựng xăng bốn gallon. Một cuốn sách để đọc khi chờ xe cứu hộ.
Paul đã kiểm soát tất cả.
Bây giờ đến lượt Claire kiểm soát hắn.